[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1970 : Thiên đạo thứ năm mươi (2)

Ngày đăng: 03:01 22/08/19

Chung Nhạc đứng dậy, quan sát mười chín Thiên Đạo Đồ, nói:  - Đạo huynh, ta cũng có nghiên cứu Thiên đạo, có chút tâm đắc! Không biết chúng ta có thể giao lưu một phen không?  - Không được!  Càn Đô Thần Vương lắc đầu, lạnh nhạt nói:  - Cũng không phải là ta tự tàng tự quý, mà là đại đạo sinh linh Hậu Thiên các ngươi tu luyện chính là đại đạo Hậu Thiên, chỉ là mô phỏng Tiên Thiên. Cho dù có tu luyện tới tận cùng cũng không trở thành Tiên Thiên được. Ta giao lưu với ngươi, đồ vật của ngươi đối với ta chính là vô dụng, mà đồ vật của ta đối với ngươi cũng không có bao nhiêu tác dụng!  Chung Nhạc cười ha hả, nói:  - Sao Hậu Thiên lại không thể nghịch chuyển Tiên Thiên chứ? Ta chính là Hậu Thiên nghịch chuyển Tiên Thiên đây!  Hắn hiển lộ ra đại đạo Tiên Thiên của chính mình. Càn Đô Thần Vương thoáng ngẩn người, đột nhiên mi tâm chợt mở ra một khỏa Thiên Nhãn, cẩn thận quan sát Chung Nhạc, sắc mặt không khỏi đại biến, chỉ vào Chung Nhạc ấp úng nói không ra lời.  Một lúc sau, hắn mới dằn xuống sự kinh hãi trong lòng, định thần trở lại, nói:  - Khó trách ngươi mở miệng liền gọi ta là đạo huynh. Ta còn tưởng rằng ngươi tự cao thân phận Tộc trưởng Phục Hy thị, muốn ngang vai ngang vế với ta. Hóa ra ngươi đã tu luyện tới một bước này, nhảy ra khỏi sự trói buộc của cảnh giới rồi. Nếu là như vậy, ngươi thật sự có thể giao lưu với ta một phen!  Hắn mở ra Thiên Nhãn, nhìn thấy chân thân Tiên Thiên trong Bí cảnh Đạo Nhất của Chung Nhạc, lúc này mới biết Chung Nhạc đã đạt tới cảnh giới gì, trong lòng thầm nghĩ:  - Nói không chừng cơ duyên của ta đã tới! Ta đã bỏ lỡ Lục Đạo Luân Hồi, đã bỏ lỡ một đại thời đại huy hoàng, hiện tại cũng không thể lại bỏ lỡ Thất Đạo Luân Hồi, bỏ lỡ một niên đại càng thêm khoáng đạt!  Lòng nhập thế của hắn lại càng mãnh liệt hơn. Hai người bắt đầu luận Đạo, đều tự diễn giải ra lĩnh ngộ của chính mình đối với Thiên đạo, quả nhiên là ngàn hoa vạn thảo.  Thiên đạo của Chung Nhạc là thoát thai từ ba mươi bức Thiên Đạo Đồ. Trong ba mươi Thiên Đạo Đồ ghi lại ba mươi loại Thiên đạo Hậu Thiên, mà Chung Nhạc lại là từ trong ba mươi Thiên Đạo Đồ đề luyện ra một đạo Thiên đạo Tiên Thiên, hình thành Càn quái trong Tiên Thiên Bát Quái.  Đạo Thiên đạo Tiên Thiên này có chỗ bất đồng với ba mươi bức Thiên Đạo Đồ, cũng có chỗ bất đồng với mười chín Thiên Đạo Đồ của Càn Đô Thần Vương. Hai người trao đổi lẫn nhau, đều có thu hoạch không cạn.  - Thiên đạo năm mươi, mười chín Tiên Thiên, ba mươi Hậu Thiên, cái này ngược lại còn dễ nói, đạo Thiên đạo này của ngươi cũng có chút quỷ dị rồi!  Càn Đô Thần Vương tinh tế nghiền ngẫm, nói:  - Thiên đạo của ngươi thoát thai từ Hậu Thiên, lại đã chuyển biến thành Tiên Thiên. Đạo Thiên đạo này hẳn là không hề tồn tại trên thế gian, bởi vì ngươi mà đã trở thành đạo Thiên đạo thứ năm mươi… Có câu không biết có nên nói ra hay không…  Hắn thoáng chần chừ một chút, nghiêm mặt nói:  - Thiên muốn ăn tươi ngươi, so với muốn ăn tươi ta càng bức thiết hơn nhiều! Đạo Thiên đạo này của ngươi là do bản thân ngươi luyện ra, là bí quyết Hậu Thiên nghịch phản Tiên Thiên, cực kỳ quan trọng đối với Thiên. Nếu hắn muốn trở thành Tiên Thiên Thần chân chính, nhất định phải đạt được đạo Thiên đạo này của ngươi. Ngươi phải cẩn thận!  Chung Nhạc thoáng giật mình. Đạo Thiên đạo này của hắn là mượn thời điểm nghịch chuyển Tiên Thiên, hủy diệt đại đạo, phá hủy Bí cảnh trong cơ thể mà luyện thành, đối với Thiên vậy mà trọng yếu như vậy sao?  Nếu là như vậy, sợ rằng không chỉ có Phong Hiếu Trung là cá mà Thiên nuôi, ngay cả bản thân hắn cũng là cá mà Thiên nuôi.  - Thiên sớm muộn gì cũng sẽ thu gặt ngươi!  Càn Đô Thần Vương thoáng tính toán một chút, lại tính không ra tâm tư của Thiên, lắc đầu nói:  - Bản thân ngươi phải cẩn thận. Ngươi chết rồi, Phục Hy Thần Tộc hơn phân nửa sẽ liền diệt tuyệt rồi!  Hắn lắc lắc đầu, trong lòng vẫn có chút không quá tình nguyện có quá nhiều quan hệ với Chung Nhạc. Kẻ thù của Phục Hy Thần Tộc thật sự quá nhiều, quá mạnh mẽ rồi. Cho dù là Càn Đô Thần Vương, bản thân cũng không dám bảo đảm sẽ không bị tan thành mây khói.  Chung Nhạc đứng dậy cáo từ, nói:  - Đa tạ đạo huynh đã khoản đãi!  Càn Đô Thần Vương hoàn lễ đưa tiễn, lệnh cho Thiên Cơ Thần Vương và Thiên Huyền Thần Vương đi theo Chung Nhạc, chính mình thì đóng lại Thiên ngoại Thiên Động ngoại Động, tự giam chính mình vào bên trong.  - Đại thế sắp tới, chỉ sợ lại là một trận loạn thế!  Càn Đô Thần Vương suy tính một chút tương lai, cảm thấy tương lai một mảnh hỗn độn, vẫn đục không chịu nổi. Không những tính toán không ra mệnh số của chính mình, cho dù là mệnh số của Thiên Cơ Thần Vương và Thiên Huyền Thần Vương, hắn cũng không thể tính ra được, không khỏi thở dài một tiếng.  - Có quan hệ với hắn, sẽ là chạy trời không khỏi nắng, hay là có thể trốn thoát một mạng đây?  o0o  Chung Nhạc quay trở về Tổ Đình. Mọi người nhìn thấy lần này hắn xuất môn vậy mà mang về hai tiểu hài tử mông trần chỉ mặc độc một cái yếm, ai nấy cũng đều kinh ngạc, chậc chậc lấy làm kỳ lạ.  Y Uyển Quân mỉm cười, hỏi:  - Đây là hài tử do Nguyệt Thần tỷ tỷ sinh ra sao?  - Lại còn là sinh đôi nữa!  Thạch Âm Cơ kinh ngạc nói:  - Dung mạo thật giống nhau!  Chung Nhạc còn chưa kịp giải thích, Thiên Cơ Thần Vương đã kiêu căng cười một tiếng, ngạo nghễ nói:  - Một đám tiểu nhóc con, dám can đảm làm càn trước mặt Thần Vương…  - Bộ dáng lúc kiêu ngạo cũng thật đáng yêu!  Thạch Âm Cơ mở miệng tán thưởng:  - Tướng công, ta cũng muốn sinh một ổ a, cũng phải băng tuyết khả ái như vậy!  Chung Nhạc ho khan một tiếng, nói:  - Hai vị này là Thần Vương Viễn Cổ, đều là tồn tại Đế cảnh, không được hồ nháo! Vị này là Thiên Cơ Thần Vương, mặc yếm đỏ thêu hoa cúc vàng. Vị này là Thiên Huyền Thần Vương, mặc yếm đỏ thêu mảnh lá xanh!  Đám người bị dọa cho sợ hết hồn, nhìn hai tiểu hài tử này cái:  - Thần Vương Viễn Cổ? Trên thế gian lại có Thần Vương Viễn Cổ mặc yếm sao?  Táng Linh Thần Vương liên tục cười lạnh, lầm bầm nói nhỏ:  - Thần Vương Viễn Cổ mông trần…  - Móc Phân Thần Vương, cũng có mặt mũi nói chúng ta sao?  Thiên Huyền Thần Vương ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh nói.  Táng Linh Thần Vương nhất thời giận dữ, cắn răng nói:  - Mông Trần Thần Vương!