[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2316 : Đau lòng (1)
Ngày đăng: 03:05 22/08/19
Đám người Cửu Hoàng thị Hiếu Văn Đế đi tới, tụ tập xung quanh thi thể của Mặc Ẩn, tế bái đại lễ. Chư Đế tụ tập trong Ly Thành nhiều tới hơn hai ngàn vị, đều yên lặng hành lễ với Mặc Ẩn. Một vị Đại Đế thấp giọng nói:
- Mặc tướng cũng đã chết rồi, chúng ta còn có thể chiến thắng sao?
- Ngươi không phải là đang hoài nghi Mặc tướng, mà là đang hoài nghi Bệ hạ!
Vân Quyển Thư lạnh lùng nói:
- Ngươi là đang hoài nghi Bệ hạ sẽ chiến bại sao?
Vị Đại Đế kia nghĩ tới Chung Nhạc, trong lòng sinh ra một loại kính sợ phát ra từ nội tâm, khom người nói:
- Vân tướng dạy phải! Bệ hạ tuyệt đối không có khả năng chiến bại!
Vân Quyển Thư phất ống tay áo, nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ bất bại, chúng ta cũng bất bại! Các ngươi phải nhớ kỹ điểm này! Trên thế gian này, không có khó khăn gì có thể làm khó được Bệ hạ!
Chư Đế nhất thời khôi phục lại vài phần sĩ khí.
Thái Hoàng Chung Nhạc chính là tồn tại vô địch! Chư Đế là thần thánh cường đại nhất trong lòng chúng sinh, không gì không làm được, không gì không biết. Mà Chung Nhạc lại là thần thánh trong lòng Chư Đế.
Chung Nhạc giống như một tượng đại bất bại vậy. Chỉ cần Chung Nhạc chưa bại, bọn họ liền vẫn còn tín ngưỡng, tín niệm, vẫn còn lòng tin.
Vân Quyển Thư lặng lẽ đứng bên cạnh thi thể Mặc Ẩn. Một lúc lâu sau, cuối cùng mới hạ lệnh để cho người ta đưa thi thể của Mặc Ẩn tới Thiên Đình. Câu Trần Đế khàn giọng nói:
- Mặc tướng vì Hoàng Triều cúc cung tận tụy, có thể dùng Đế quan hậu táng! Vân tướng, những Hoàng tử chúng ta sẽ đỡ quan…
Vân Quyển Thư lắc đầu, nói:
- Chiến sự vô cùng căng thẳng, các ngươi vẫn còn có trọng dụng! Mặc sư đệ cũng không hy vọng bởi vì tang sự của chính mình mà phí công phí sức, làm trễ nãi chiến sự. Hết thảy mọi thứ đều giản lược, sau khi đưa hắn trở về Thiên Đình rồi hãy nói!
Một đội Thần tướng hộ tống linh cữu Mặc Ẩn rời khỏi Ly Thành.
Vân Quyển Thư giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn như cũ điều binh khiển tướng, điều động binh mã trong Ly Thành phân tán ra, điều tới những tòa Thần thành khác. Mặc dù đại quân của Thiên và Hách Liên Khuê Ngọc binh vây bốn phía, nhưng thủ vệ lưu lại Ly Thành cũng không nhiều lắm.
Đại Đế hiện tại trấn thủ Ly Thành là Yêu Tinh Nguyệt, Tộc trưởng đương đại của Thiên Yêu thị. Thiên Yêu Đại Đế thế hệ trước là Đại Đế Thượng Cổ, một ngàn năm trước đã hao tận thọ nguyên, sau khi Hư Không Giới sụp đổ, linh hồn của Thiên Yêu Đại Đế tiêu thất, bay vào khu Luân Hồi thứ bảy, biến thành vô số mảnh vỡ linh hồn, vãng sinh trong thiên địa.
Yêu Tinh Nguyệt kế nhiệm, trở thành Thiên Yêu Đại Đế một đời này, cũng là một trong số ít những tồn tại tu thành Thất Đạo Luân Hồi. Dưới trướng hắn có hơn mười vị Đại Đế, binh hùng tướng mạnh. Đối với Cửu Hoàng thị, hắn là tồn tại thế hệ trước, cũng là cậu của bọn họ.
- Trận chiến sáu mươi bốn Thần thành vô cùng hung hiểm!
Vân Quyển Thư dặn dò Yêu Tinh Nguyệt, nói:
- Trong trận chiến này, ta đấu với Thiên không phải là trí tuệ, mà là thần thông. Ta biến trí tuệ thành thần thông. Thiên không bằng ta, tất nhiên sẽ cầu viện binh. Trận chiến này, viện binh sẽ đáng sợ tới cực điểm. Tinh Nguyệt Vương gia nhớ kỹ một việc, tuyệt đối không được rời khỏi Ly Thành ra ngoài thành quyết chiến với đối phương. Nếu ta thua rồi, ngươi lập tức lĩnh quân rút đi, trở về Thiên Đình. Chỉ cần bảo toàn được tính mạng, sẽ không có trở ngại gì lớn!
Yêu Tinh Nguyệt nói:
- Thừa Tướng yên tâm!
Hắn thoáng do dự một chút, hỏi:
- Thừa Tướng, khi nào Bệ hạ mới xuất quan?
Vân Quyển Thư mỉm cười, nói:
- Hiện tại Bệ hạ đang toàn lực luyện trừ lạc ấn Hỗn Độn, trấn áp Đạo quang của Đạo Giới! Ngươi yên tâm! Bệ hạ tài trí thông thiên, còn có chuyện gì mà ngài làm không được sao?
Yêu Tinh Nguyệt gật đầu, có một loại tin tưởng mù quáng đối với Chung Nhạc, mỉm cười nói:
- Bệ hạ quả thật là người tài ba bất thế! Trước đây địa vị Yêu Tộc ta thấp kém, ngang hàng với Nhân Tộc, là chủng tộc đê tiện nhất. Nếu không phải được Bệ hạ giúp đỡ, Yêu Tộc ta hiện tại cũng không thể trở thành Đế tộc, cũng sẽ không thịnh vượng như vậy. Ngươi yên tâm! Ta thân là Vương gia Hoàng Triều, trấn thủ Ly Thành nhất định sẽ dốc hết khả năng, tới chết mới thôi!
Vân Quyển Thư thoáng do dự, lắc đầu nói:
- Không cần nói như vậy! Trận chiến này, chủ lực mặc dù là các ngươi, nhưng cũng không cần các ngươi liều mạng. Nếu ta thua rồi, các ngươi lập tức thu quân hồi triều, nhường ra Ly Thành, không cần lấy cái chết báo quốc!
Yêu Tinh Nguyệt xưng vâng.
o0o
Vân Quyển Thư dẫn theo Linh Giải Ngữ đi tới Hàm Thành, Thần thành gần Ly Thành nhất, đồng dạng dặn dò Bí Hý Đế, Thống soái trấn thủ Hàm Thành một phen, sau đó lại đi Hằng Thành, dặn dò Thống soái Bệ Ngạn Đế một phen, lại tới Độn Thành…
Một đường đi tới, hắn đi giáp sáu mươi bốn tòa Thần thành một lượt, lúc này mới dẫn theo Linh Giải Ngữ trở về Thiên Đình.
Hai thầy trò một đường không nói chuyện. Vân Quyển Thư vẫn luôn là khí độ thư sinh nho nhã, bộ dáng an nhiên, một đường trong hư không dài dằng dặc vậy mà một câu cũng không nói, quả thật hiếm thấy.
- Có phải sư tôn còn thương tiếc Mặc sư hay không?
Linh Giải Ngữ nhấp nháy mắt, hỏi: