[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2342 : Cha và con (1)

Ngày đăng: 03:05 22/08/19

Luân Hồi Thánh Vương lấy lại thăng bằng, toàn thân trên dưới đâu đâu cũng là vết đao thương, đạo thương, vết thương hở đầy máu nhức mắt, máu thịt lật tung tóe, thậm chí ngay trên đầu trên cổ hắn cũng toàn vết thương.  Luân Hồi Thánh Vương ngẩng lên nhìn, mỉm cười.  - Thái Hoàng, Vũ Trụ Thiên Đồ được ngươi thi triển tới trạng thái cường đại như vậy đúng là cừ khôi, nhưng đáng tiếc nó trước sau cũng chỉ là đế binh, không chịu nổi uy năng khủng khiếp như vậy.  Hắn đứng dậy, rút Luân Hồi Thung từ trong tinh không, trên Luân Hồi Thung cũng đầy vết đao chém, tiếp tục tiến về Thiên Đình, cười khảy:  - Vũ Trụ Thiên Đồ là do Vân Quyển Thư tập hợp chư đế chi lực để luyện chế đúng không? Giờ cũng đến lúc bị phá hủy rồi!  Khu thứ bảy luân hồi rung chuyển dưới bước chân của hắn, hắn nhanh chóng trở lại chiến trường, tiếp tục tiến về Thiên Đình!  - Để ta xem Thiên Đồ có thể chịu được mấy lần công kích của ta? Vạn Đạo Luân Hồi!  Bên này chiến trường, Thiên và Trường Sinh Đế tiến lại, không còn Luân Hồi Đằng, chiến trường rất bất lợi cho bọn Hách Liên Khuê Ngọc, càng ngày càng nhiều thần ma chiến tử, không thể hồi sinh, linh hồn nhanh chóng tan thành tro bụi dưới sự va đập của thần thông, thần binh và trận pháp, mảnh vỡ linh hồn bị khu thứ bảy luân hồi dẫn đi.  Sức mạnh của sáu mươi tư thần thành chiếm thế thượng phong, nhưng sự xuất hiện của Thiên và Trường Sinh Đế đủ để xoay chuyển cục diện.  Thiên và Trường Sinh Đế đang định bước vào chiến trường, đột nhiên dừng lại, thấy cả tòa Vãng Sinh thánh địa di chuyển sang ngang đưa cả Vãng Sinh Cung bay tới, đứng trước Vãng Sinh Cung là một nữ tử Phục Hy thị.  - Tư Mệnh nương nương.  Thiên cúi người thi lễ, cười:  - Tư Mệnh nương nương quản lý Vãng Sinh chi lộ, linh hồn mới của thiên hạ đều vãng sinh tại chỗ ngươi, đầu thai các nơi. Thần trên thế gian này, nương nương là kỳ diệu nhất. Ta có đức hiếu sinh, mong nương nương nhường đường, nếu không ta đưa ngươi ra khỏi khu thứ bảy luân hồi là ngươi sẽ chết đấy!  Điều hắn nói đúng là tử huyệt của Tư Mệnh nương nương. Tư Mệnh nương nương từng suýt nữa phong ấn sự sinh sản của các tộc trong thiên hạ. Nếu thành công, vũ trụ khô kiệt, phản phệ cũng mạnh, chắc chắn hồn tiêu phách tán. Còn Chung Nhạc vì cứu nàng đã dung hợp nàng với Luân Hồi Đằng, tế Luân Hồi Đằng lên hoàn thiện khu thứ bảy luân hồi, để nàng trở thành thần vĩnh sinh bất tử trong khu thứ bảy luân hồi.  Nhưng Tư Mệnh cũng khác với Tiên Thiên thần ma, Tiên Thiên thần ma có thể du ngoạn khắp nơi trong các giới, không bị hạn chế, nhưng nàng chỉ có thể ở lại trong khu thứ bảy luân hồi.  Nếu rời khỏi đây, phản phệ tiếp tục bạo phát thì nàng sẽ hồn tiêu phách tán!  - Thiên đạo hữu nói đùa rồi.  Tư Mệnh nương nương thản nhiên nói:  - Tổ rơi thì không có trứng lành. Mời, để ta xem ngươi sau khi thôn phệ Càn Đô đạo hữu thì có tiến bộ gì không.  Thiên thở dài, cười:  - Luân Hồi Thánh Vương không thể trừ bỏ ngươi, xem ra ta phải đích thân đưa nương nương lên đường rồi.  Hắn còn chưa dứt lời, Trường Sinh Đế đã đột nhiên lao tới đánh lén!  Bốp!  Một đạo linh quang quất lên người Trường Sinh Đế, hắn thổ huyết, lăn mấy vòng.  - Ngươi là linh căn, ta cũng là linh căn.  Linh quang bao quanh thân hình kiều diễm của Tư Mệnh biến thành một sợi thanh đằng. Tư Mệnh nương nương liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:  - Cửu đại linh căn, ngươi xếp thứ chín.  Trường Sinh Đế mặt đỏ bừng, cười khảy:  - Luân Hồi Đằng mới là linh căn yếu nhất. Tư Mệnh, ngươi không phải linh căn thành đạo mà là ngươi thành đạo dựa vào linh căn, cũng dám nghênh ngang trước mặt ta? Hôm nay không cần Thiên ra tay, ta có thể trừ bỏ ngươi!  Thiên tiến tới, cười:  - Trường Sinh đạo hữu hào khí, nhưng trận chiến này không cần Trường Sinh đạo hữu một mình đối diện với nàng ta, vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì hơn. Chúng ta hãy cùng nhau đưa nương nương lên đường! Nương nương, tình cờ thật, ở đây ta cũng có một cây linh căn, hãy nhìn!  Hắn tế tán cây của Sinh Mệnh Cổ Thụ lên, tiến gần lại Tư Mệnh nương nương, cùng lúc đó Trường Sinh Đế cũng di chuyển, lao tới trước!  Thiên Đình, Cú Cương Đế thở hồng hộc, không ngừng nghỉ tiến về Tạo Phụ Cung, từ xa thì thấy đạo thân của Chung Nhạc đứng sừng sững trong Vũ Trụ Thiên Đồ, Luân Hồi Thiên Cầu thì đang chuyển động liên tục, phát ra năng lượng khủng bố.  - Nguy rồi! Phụ hoàng, Vũ Trụ Thiên Đồ có rất nhiều vết rạn lớn!  Cú Cương Đế thất kinh, thấy Vũ Trụ Thiên Đồ có vô số nhiều đạo đạo quang tới từ sáu mươi tư thần thành bát quan và Thần Ma Thái Cực Thành, nối liền thành một tấm lưới khổng lồ. Lúc này cuốn thiên đồ này đã khó lòng chịu nổi uy năng khủng khiếp như vậy nữa, xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt.  - Cú Vương, tại sao ngươi lại ở đây?  Chung Nhạc cúi xuống nhìn, tiếng nói chấn động:  - Ngươi bỏ trốn?  - Nhi thần chỉ muốn cùng huynh đệ tỷ muối đồng sinh cộng tử, vì đế triều dâng lên hồn phách này, sao có thể ham sống sợ chết?  Cú Cương Đế lấy Thái Tuế ra, nói:  - Lôi Trạch đại nhân nói, Thái Tuế Thần Vương có thể chính là Đại Tư Mệnh, mà đầu của Đại Tư Mệnh trong cơ thể Thái Tuế Thần Vương, vì thế bảo con phải đưa cho phụ hoàng!  Luân Hồi Thiên Cầu đột nhiên chấn động, tách ra một đường thông đạo.  - Vào đi.  Bên trong vọng ra tiếng Chung Nhạc.  Cú Cương vội vàng đi vào, thấy đường thông đạo tối tăm, không biết nối tới chỗ nào, xung quanh toàn là cảnh tượng có hình ảnh của Chung Nhạc, thời gian trên những cảnh tượng đó trôi qua, nhanh hơn vô số lần so với hiện thực, nháy mắt đã nghìn năm!  Chung Nhạc trong những cảnh tượng đó đang suy diễn đạo pháp thần thông. Cú Cương Đế trong lúc chạy đi cũng lén nhìn, đạo pháp thần thông của Chung Nhạc trong những cảnh đó đã đạt tới mức hắn nhìn cũng không hiểu.  - Phụ hoàng đang suy đoán những khả năng phá giải đạo quang của Đạo Giới! Phụ hoàng có Thất Đạo Luân Hồi của thời gian và không gian, thời không này là do người tạo ra, dùng vô số bản thân mình suy đoán cách phá giải đạo quang của Đạo Giới!