[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2386 : Thái Hoàng thoái vị (1)
Ngày đăng: 03:05 22/08/19
Đạo quang từ trên trời chiếu xuống, còn chưa tới bên cạnh Chung Nhạc thì bị một chiếc Hỗn Độn Chung chụp lấy. Đạo quang khiến chiếc chuông vang lên không ngớt nhưng không thể phá vỡ được nó.
Tám chiếc chuông mà Thất Khiếu Chung Nhạc luyện chế này được luyện từ bảo vật trong Hỗn Độn, không nằm trong đại đạo của vũ trụ này. Đạo quang của Đạo Giới cho dù là không gì không phá nhưng chỉ đối với thiên địa đại đạo trong vũ trụ. Hỗn Độn Chung không nằm trong số đó, đạo quang Đạo Giới đương nhiên sẽ không thể phá được Hỗn Độn Chung.
Đạo Giới chi môn, đạo quang biến thành hồng lưu chiếu xuống từ đó, cảnh tượng vô cùng hoàn mỹ, nhưng sự hung hiểm cũng không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần một đạo đạo quang có thể giết chết Chung Nhạc, mà giờ thì đao quang lại tràn trề như vậy.
Chung Nhạc nói với Thất Khiếu Chung Nhạc:
- Ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Thất Khiếu Chung Nhạc nói:
- Vẫn còn được một khoảng thời gian nữa, ngươi còn rất nhiều việc phải xử lý đúng không? Ta có thể chống đỡ giúp, cho ngươi ung dung xử lý hết mọi chuyện.
Chung Nhạc khẽ gật đầu.
Thiên Đình, các tộc vui vẻ chúc mừng đại thắng lợi, đại thắng lợi chưa từng có.
Khởi Nguyên Đạo Thần, Tứ Diện Thần, Hắc Bạch nhị đế, Thiên, Luân Hồi Thánh Vương, những kẻ cường đại này đều đã tan thành mây khói, không còn tồn tại nữa. Hách Liên Khuê Ngọc tạo phản, lúc này cũng đã chịu trừng phạt, chiến tranh cuối cùng đã kết thúc với thắng lợi thuộc về họ.
Vài ngày sau, chúc mừng kết thúc, Chung Nhạc ở trên triều đường, triệu tập quần thần, định thưởng phạt.
Đông đảo thần tộc lập được chiến công hiển hách trong cuộc động loạn này, đều được nhận phong thưởng. Còn các chủng tộc phản loạn thì bị đánh dấu là tội tộc, đày tới biên cương vũ trụ cổ.
Các đại đế của tội tộc cũng bị trừng phạt theo tội, có người bị áp giải lên Trảm Đế Đài, có người bị trấn áp trong Thiên Lao, có người thì bị lưu đày tới biên thùy vũ trụ.
Thiên thừa tướng Vân Quyển Thư dâng tấu:
- Hách Tư thị tội nghiệt quá nặng, là đầu sỏ cuộc phản loạn này, đáng diệt tộc. Bệ hạ nhân từ để chúng giữ lại phần lớn thực lực, nhưng thần sợ chúng sẽ không biết cảm ơn mà lại ôm hận, sớm muộn cũng sẽ lại tạo phản! Theo ý vi thần, dùng Luân Hồi tuyệt hộ! Tư Mệnh nương nương chưởng quản Vãng Sinh chi lộ, không quá vạn năm chắc chắn diệt tộc Hách Tư thị!
Chung Nhạc không cho phép:
- Trẫm biết chúng sau này chắc chắn sẽ tạo phản, nhưng không thể không giữ lại chúng.
Vân Quyển Thư không hiểu. Chung Nhạc nói:
- Phục Hy thị và nhân tộc cần kẻ địch mới có thể sinh tồn ở thế gian này. Không có kẻ địch, tuyệt diệt Phục Hy và nhân tộc sẽ chính là bản thân Phục Hy và nhân tộc.
Vân Quyển Thư chỉ đành thôi.
Trận chiến này thương vong cũng khó lòng tưởng tượng, đại đế các tộc chết cũng tới năm nghìn bốn trăm vị, các đời Thiên Hoàng Địa Hoàng chuyển thế gần một nửa đã chết, những vị đại đế thời kỳ Hỏa Kỷ, Địa Kỷ cũng thương vong quá nửa!
Ngoài ra, Cửu Hoàng thị của Thiên Đế gia, con của Âm Cơ nương nương Không Đồng thị chiến tử, con trai Nữ Oa nương nương Vân Mộng thị chết khi sáu mươi tư thành bị hủy diệt.
Bảy vị thái tử công chúa khác cũng bị trọng thương. Đế tử công chúa chiến tử trong trận chiến này cũng nhiều vô kể, còn Phục Hy và nhân tộc chết thì càng không thể đếm hết.
Trận phản loạn này các giới đều bị phá tan tành, ba nghìn Lục Đạo Giới tan thành tro bụi, tử thương vô số sinh linh, ngay cả khu thứ bảy luân hồi cũng bị tổn thất nặng nề.
Chung Nhạc triệu tập chư đế, luyện lại ba nghìn Lục Đạo Giới.
Trên di chỉ Lục Đạo Giới, ba nghìn vị đại đế thi triển Lục Đạo Luân, vô số thần ma trợ lực, tạo vật tạo tinh, tạo ra tinh tú, tinh hà xán lạn.
Ba mươi năm sau, Lục Đạo Giới được tạo ra, Chung Nhạc tế Tiên Thiên Quả Thụ, biến thành nòng cốt của ba nghìn Lục Đạo Giới.
Ba nghìn Lục Đạo Giới lần này hoành tráng hơn trước kia, rộng lớn hơn trước kia, tài nguyên cũng dồi dào phi phàm. Ba nghìn vị đại đế dẫn bộ tướng dưới trướng trấn thủ các Lục Đạo Giới của mình, bồi dưỡng sinh linh Hậu Thiên, thống trị thế giới mới vẫn còn hoang tàn này.
Chung Nhạc mời Đại Toại và hai mươi vị Thánh Đế, dâng lên Bỉ Ngạn Hoa, Đại Toại và hai mươi Thánh Đế chìm vào giấc ngủ trong hoa, mộng khai Hư Không Giới. Hư Không Giới hoa lệ tái hiện trên thế gian, giúp những linh hồn thọ nguyên đã tận có nơi gửi gắm.
Đại Toại và hai mươi vị Thánh Đế biến mất khỏi thế gian, chỉ khi vào trong Hư Không Giới thì mới gặp được họ, nhưng cho dù có gặp thì họ cũng chưa chắc sẽ tỉnh lại.
Các vị thượng cổ đại đế như Tạo Hóa Đại Đế xin Thái Hoàng cho họ từ bỏ tính mệnh kiếp này, vào trong Hư Không Giới.
Chung Nhạc nói:
- Chư vị đạo hữu tuy có công nhưng công lao chưa tới mức được vào Hư Không Giới, chư vị buộc phải làm một việc.
Tám trăm vị thượng cổ đại đế ngh thế, liền tới các nơi trong vũ trụ luyện lại tinh tú tinh vực đã bị phá tan, tạo phúc cho các tộc.
Năm mươi năm sau, các đại đế bọn Tạo Hóa Đại Đế đã hồi sinh lại các nơi trên vũ trụ, chúng sinh cảm kích dựng tượng họ ngày đêm tế tự.
- Thì ra mục đích của Thái Hoàng là để chúng ta tạo phúc chúng sinh. Chúng sinh cảm kích mới tế tự chúng ta, để chúng ta có khả năng trở thành tế tự Tiên Thiên Thần.
Tạo Hóa Đại Đế cảm khái:
- Nếu không có hành động tốt này, cho dù chúng ta có vào Hư Không Giới thì cũng không có sinh linh tế tự chúng ta. Linh hồn chúng ta vẫn sẽ dần dần tiêu vong.
Tám trăm vị đại đế hiểu ra, tự động binh giải, đại đạo và nhục thân tiêu tan, biến thành tám trăm tòa đại lục và nhật nguyệt tinh tú tạo phúc chúng sinh.
Hư Không Giới mở ra, thần quang tựa cây cầu lớn dẫn linh hồn của tám trăm vị thượng cổ đại đế vào.
Trong thời gian này cũng phát sinh vài chuyện không lớn không nhỏ, Minh Di Đế dưới trướng Phong Đạo Tôn tim thấy tung tích Thao Quang tiên sinh, dư nghiệt tiền triều. Hai vị thượng cổ đại đế còn lại đại chiến, hai người họ đều là cấp thượng cổ Thần Vương, chiến lực siêu quần, kinh động tới Thiên Đình.
Chung Nhạc lệnh cho Chung Hoàng Thần đi trấn áp. Chung Hoàng Thần sau khi tới chiến trường thì thấy Thao Quang tiên sinh và Minh Di Đế thọ nguyên đã cạn.