[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 264 : Tình thế nguy hiểm. Nhục thân thành thần. Xung kích Thần Thoại Bảng

Ngày đăng: 02:43 22/08/19

Trong thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa nhảy tới nhảy lui, rất bất mãn về việc Chung Nhạc đoạt mất quyền khống chế nhục thân của hắn. Ngọn lửa nhỏ này từ trước tới giờ đều coi việc phồn thực Phục Hy thần tộc, bồi dưỡng thế hệ thần tộc thuần huyết mới là nhiệm vụ hàng đầu. Hắn vẫn rất đau đáu việc Chung Nhạc không phải Phục Hy thần tộc thuần huyết, nên lúc nào cũng chỉ muốn cho Chung Nhạc làm con trâu giống của chủng tộc, mong có thể tìm được trong số thế hệ sau của hắn một Phục Hy thần tộc thuần huyết để làm người kế thừa. - Chung Sơn thị, ta hận ngươi! Ngọn lửa nhỏ nhảy tới nhảy lui, trốn vào trong một góc thức hải, ngồi quay lưng lại hậm hực. - Tân Hỏa… - Kệ ta, ta giận rồi! Chung Nhạc cười, rồi ho dữ dội. Hắn biết thương thế quá nặng, bị ma khí, ma uy và thần uy tổn thương tới nhục thân và nguyên thần, nếu không chữa trị thì chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Vừa rồi Tân Hỏa làm chủ nhục thân của hắn, kích phát Phục Hy thần huyết, dùng chân thân của Phục Hy biến thành chân thân Toại Hoàng, trấn áp thương thế của hắn lại, như vậy mới không mất mạng. Giờ chân thân của Phục Hy đã biến mất, thương thế của hắn lại bùng phát, dường như còn xấu đi. Huyết nhục của hắn bị ma khí ăn mòn, rách da, huyết dịch bốc hơi, cơ thịt gần như bị thần uy, ma uy đè nát, thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Khi chém nát chân thân trước kia của Thiên Tượng Lão Mẫu, Chung Nhạc dùng linh thể hợp nhất, thương thế nhục thân nặng như thế nào thì nguyên thần cũng bị như vậy. Đây là vết thương chí mạng, thương thế ở nhục thân không trấn áp được thì nguyên thần cũng vậy! Không chỉ vậy, khi hắn đứng trước chân thân trước kia của Thiên Tượng Lão Mẫu, ma khí và ma uy đã xâm nhập nguyên thần nhục thân hắn. Luồng ma khí và ma uy này không hề dễ loại bỏ, luyện hóa. Chỉ cần ma khí, ma uy vẫn còn trong cơ thể hắn thì sẽ tiếp tục khiến thương thế của hắn nặng thêm! - Ngũ đại bí cảnh, mở! Chung Nhạc ngồi xuống, nguyên thần hiện lên, ngũ đại bí cảnh mở ra. Từ bên trong bí cảnh, sinh cơ và sinh mệnh lực dồi dào của Quỳ Chính tràn ra, bồi bổ lại nhục thân và nguyên thần bị phá hoại của hắn. Cơ thịt hắn lập tức không tan rã nữa, máu thịt mới bắt đầu được sinh ra trước sự kích thích của sinh cơ và sinh mệnh lực, thay thế máu thịt hỏng của cơ thể. Da thịt sinh mới, xương cốt liền lại, xương mới sinh ra. Cùng lúc đó, nguyên thần của hắn cũng dựa vào sinh cơ và sinh mệnh lực tự hồi phục, cuối cùng cũng không cho thương thế phát triển nữa, thậm chí còn ngày một nhẹ hơn. - Quỳ Chính không hổ là cường giả tu thành bất tử chi thân, sinh cơ và sinh mệnh lực của hắn thật sự quá mạnh, nếu không tới điện của Quỳ Chính, lấy sinh cơ và sinh mệnh lực của hắn thì lần này chắc ta nguy rồi. Một lúc lâu sau, nhục thân và nguyên thần của hắn đã trấn áp được thương thế, nhưng ma khí và ma uy trong nhục thân và nguyên thần vẫn chưa thể trừ bỏ. Chung Nhạc cảm thấy thương thế vẫn có khả năng sẽ tái phát. Thiên Tượng Lão Mẫu hồi còn sống cường đại như vậy, ma khí và ma uy của ả đều là thần cấp. Tuy trong cơ thể Chung Nhạc không còn nhiều nhưng vẫn uy hiếp rất lớn tới nhục thân và nguyên thần. Hắn dùng sinh cơ bọc lấy ma khí ma uy, tập trung lại một chỗ, trong thức hải không biết làm thế nào để luyện hóa. Ma khí và ma uy giống như một đám mây đen bao phủ trên bầu trời thức hải, trấn áp tinh thần lực khiến Chung Nhạc cảm giác trong đầu như bị một hòn núi lớn đè nặng, đầu óc choáng váng, rất khó khăn để sử dụng thần thông. - Tân Hỏa, làm cách nào luyện hóa ma khí và ma uy? Chung Nhạc hỏi ngọn lửa nhỏ trong góc. - Đừng có hỏi ta, ta còn đang tức giận! Ngọn lửa nhỏ đó vẫn quay lưng ra, ngồi trong gốc hậm hực nói. - Cái này… Chung Nhạc gãi đầu, ý thức rời khỏi thức hải. Hắn mở mắt, thấy Khâu Cấm Nhi đang nhìn hắn quan tâm, mắt không chớp lấy một cái. - Sư ca, thương thế của huynh… Khâu Cấm Nhi thấy hắn tỉnh lại vội hỏi. Chung Nhạc cười: - Không có gì đáng ngại, nhưng vẫn còn ma khí, ma uy chưa luyện hóa được, vẫn là mối họa. Sư muội không bị thương chứ? Khâu Cấm Nhi lắc đầu, định nói nhưng lại thôi. Nàng do dự muốn hỏi mà không dám hỏi. - Sư ca nói muội là ái nhân chín kiếp, có thật không? Tim nàng đập thình thịch, đầu óc nghĩ lung tung, nhưng lại không dám hỏi Chung Nhạc rõ ràng, chỉ thầm nghĩ: - Huynh thật sự tìm ta chín kiếp rồi sao? Huynh nói ta là ái phi của huynh, huynh là Thiên Đế, chúng ta thật sự đã dây dưa chín kiếp, chúng ta đã trải qua bao nhiêu khoảng thời gian lãng mạn… Trong cái đầu nhỏ bé của nàng bắt đầu tạo nên vô số câu chuyện tình yêu. Có chuyện kinh thiên địa, có chuyện quỷ khóc thần sầu, có chuyện oanh oanh liệt liệt, có chuyện lãng mạn êm đềm. Nghĩ mà mặt nàng đỏ bừng, hai mắt rưng rưng. Không thể không thừa nhận mấy câu của Tân Hỏa có sức sát thương quá lớn, khiến tâm tình nàng đại loạn, trở nên đa sầu đa cảm. Chung Nhạc thì không nghĩ gì nhiều, nói: - Sư muội, lần này thật sự quá nguy hiểm, kéo muội vào cũng là bất đắc dĩ, nếu không Thiên Tượng Lão Mẫu sẽ không cùng vào, suýt nữa đã liên lụy tới muội. Khâu Cấm Nhi bừng tỉnh, kìm nén mối tơ vò trong lòng, nhìn linh của Thiên Tượng Lão Mẫu, nói: - Sư ca, giờ chúng ta phải làm gì? Thiên Tượng Lão Mẫu chết rồi, Thủy sư muội cũng chết rồi. Dù sao muội ấy cũng là phó đường chủ Trấn Phong Đường, đường chủ chết là việc lớn, chắc chắn không che giấu được. Có nên cho Trưởng Lão Hội biết không? - Tuyệt đối không được! Chung Nhạc ánh mắt lấp láy, trầm giọng nói: - Nếu chỉ là Thiên Tượng Lão Mẫu đã đành, trong Kiếm Môn còn có kẻ câu kết với Thiên Tượng Lão Mẫu. Nếu cái chết của Thiên Tượng Lão Mẫu truyền ra chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ. Hơn nữa Hiếu Mang thần tộc vẫn đang tế tự, duy trì linh của Thiên Tượng Lão Mẫu. Có nghĩa là Hiếu Mang thần tộc vẫn chưa biết Thiên Tượng Lão Mẫu đã hồn tiêu phách tán. Có thể lợi dụng điều này. Khâu Cấm Nhi ngẩng lên nhìn, thấy linh của Thiên Tượng Lão Mẫu đầy ma uy và ma khí, hai mắt vẫn mở, có nghĩa đúng là vẫn có người đang tế tự. - Nếu Thủy sư muội không hiện thân thì sẽ khiến cường giả Kiếm Môn nghi ngờ. Khâu Cấm Nhi nghĩ rồi nói. - Vậy thì chúng ta nói muội ấy bế quan trong Trấn Phong Đường. Chung Nhạc suy nghĩ một chút, nói: - Luyện khí sĩ bế quan vài tháng là chuyện bình thường. Cuối năm Kiếm Môn chúng ta có biến cố lớn, nếu Thủy sư muội bế quan, chắc chắn đồng đảng sẽ không nhịn được, sẽ xông vào Trấn Phong Đường. Đó chính là cơ hội để bắt đồng đảng của ả. Thời gian ả không lộ diện càng lâu sẽ khiến đồng đảng càng luống cuống, càng dễ để lộ dấu vết! Khâu Cấm Nhi giật mình, kêu lên: - Như vậy không phải chúng ta sẽ càng nguy hiểm sao? Chung Nhạc gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: - Việc này không thể giấu môn chủ. Ta quá gây chú ý, nếu đi gặp môn chủ chắc chắn sẽ bị để ý. Đành để sư muội tới gặp môn chủ cho ngài biết tình hình ở Trấn Phong Đường. Khâu Cấm Nhi gật đầu, định đứng dậy thì Chung Nhạc nói: - Sư muội, tắm rửa sạch sẽ đã. Khâu Cấm Nhi bỗng nhớ ra rời khỏi Trấn Phong Đường vệ sinh thân thể sạch sẽ rồi ăn mặc chỉnh tề. Chung Nhạc nhìn quanh, thu hết mảnh vỡ của xích sắt, đại điện trấn áp Quỳ Chính cũng đã vỡ, một nửa rơi dưới đất cũng được hắn chuyển tới ghép lại với nhau. Sau đó Chung Nhạc khởi động các tòa tử điện, thả mảnh vỡ cơ thể Thiên Tượng Lão Mẫu ra cho linh của Thiên Tượng hồi phục trạng thái hoàn chỉnh. Rồi hắn nhét ma linh này vào một tòa tử điện, phong ấn lại. - Thả ta ra, ta sẽ không mổ ngươi đâu… Ở bên cạnh, Phong Hiếu Trung dụ dỗ. Chung Nhạc coi như không nghe thấy, làm xong mới thở phào, ra khỏi Trấn Phong Điện, ở bên ngoài đợi Khâu Cấm Nhi. Khâu Cấm Nhi rời khỏi Trấn Phong Đường, đi về kim đỉnh Kiếm Môn, không lâu sau đã tới nơi, định vào trong thì đột nhiên có một giọng nói vọng tới: - Khâu Đàn thị, ngươi tới đây làm gì? Khâu Cấm Nhi giật mình, vội nhìn thì thấy mấy vị trưởng lão canh bên ngoài, vội cúi người: - Tử Chính trưởng lão, ta tu luyện gặp khó khăn, tới để nhờ môn chủ giải đáp. Tử Chính trưởng lão sao lại ở đây? Thủy Tử Chính thở dài: - Môn chủ ngài… sáng nay, môn chủ hôn mê một lần, mãi lâu sau mới tỉnh, mấy trưởng lão bọn ta tới thăm. Giờ môn chủ… Hắn lắc đầu thở dài: - Ngươi vẫn là đừng vào nữa đi, môn chủ giờ không thể lao tâm khổ tứ nữa rồi. Khâu Cấm Nhi do dự, đột nhiên Bồ lão tiên sinh đi ra: - Môn chủ đã biết Khâu Đàn thị tới, dặn dò ta cho nàng ấy vào, Tử Chính trưởng lão xin hãy tạo điều kiện. Thủy Tử Chính cười: - Môn chủ đã nói thì còn cần ta tạo điều kiện sao? Khâu Đàn thị, ngươi vào đi. Nhớ là môn chủ không nên suy nghĩ nhiều, ngươi không được ở quá lâu. Khâu Cấm Nhi vào trong đại điện, trong lòng kinh ngạc: - Ta là đệ tử của môn chủ, vào là đương nhiên, sao ngữ khí Bồ lão tiên sinh lại như thỉnh thị như vậy? Còn cần Tử Chính trưởng lão? Xem ra sư ca nói không sai, môn chủ cũng bị kẻ khác canh chừng rồi… Nàng theo sau Bồ lão tiên sinh, đi lòng vòng tới phòng bệnh, thấy một vị trưởng lão Lôi Hồ thị đứng bên ngoài, thấy hai người thì hỏi một lượt rồi mới cho Khâu Cấm Nhi vào. Trong phòng bệnh, môn chủ nằm trên giường, Ngu đại trưởng lão ngồi bên cạnh nói chuyện. Khâu Cấm Nhi tim đập loạn, cho dù không có Chung Nhạc nhắc nhở thì nàng cũng cảm nhận được tại đây đang ẩn chứa hiểm họa. Ngu đại trưởng lão nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa nói: - Khâu Đàn thị, không được làm phiền môn chủ quá lâu, biết không? Khâu Cấm Nhi ngoan ngoãn cúi đầu: - Đệ tử đã biết. Lão đầu tử trên giường gượng dậy, cười: - Ngu sư đệ, Khâu Đàn thị tới thỉnh giáo ta về Đại Tự Tại Kiếm Khí, đệ lui ra đi. - Vâng. Ngu trưởng lão đứng dậy, nói: - Môn chủ cũng đừng quá gắng sức, mấy lão huynh đệ chúng ta ở bên ngoài, nếu huynh có cảm giác không khỏe gọi ngay là được. Lão đầu tử cười: - Ta chỉ bị hôn mê một lần thôi, tạm thời chưa chết được. Đệ không cần phải lo lắng quá như vậy. Ra ngoài, ra ngoài đi! Ngu đại trưởng lão cười, đi ra ngoài, đóng cửa lại. Lão đầu tử nhìn Khâu Cấm Nhi, cười: - Con có gì không hiểu? Khâu Cấm Nhi định nói thì đột nhiên trong đầu vang lên tiếng của lão đầu tử: - Con lên tiếng hỏi ta một câu, bề ngoài là hỏi, bên trong dùng tinh thần lực truyền âm cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì. Khâu Cấm Nhi định thần lại, hỏi một câu hỏi khó về Đại Tự Tại Kiếm Khí, đằng sau truyền âm nói về việc xảy ra ở Trấn Phong Đường. - Thì ra là vậy, tiểu quỷ Chung Sơn thị này làm việc cũng quá vội vàng. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới đại cục, ngược lại càng thêm thích hợp với bố cục hiện tại. Lão đầu tử vừa giải thích sự tinh diệu của Đại Tự Tại Kiếm Khí vừa lấy ra một tấm lệnh bài, vừa truyền âm: - Cầm lệnh bài này tới gặp Tả Tương Sinh. - Tả đường chủ của ngoại môn Bích Không Đường? Khâu Cấm Nhi khựng người, vội cất lệnh bài đi, nghĩ: - Tả Đường Chủ ở ngoại môn, dưới chân núi Kiếm Môn, có lẽ là đường khẩu không có thực quyền nhất. Môn chủ bảo ta tới gặp hắn là có thâm ý gì? Bích Không Đường ở hạ viện của ngoại môn. Ngoại môn chia làm thượng hạ lưỡng viện, hạ viện Bích Không Đường có thể nói là quyền lực thấp nhất trong các đường khẩu, thế lực cũng yếu nhất. Lão đầu tử không bảo Khâu Cấm Nhi tới tìm đườn chủ của đường khẩu khác mà lại bảo tới Bích Không Đường có thế lực yếu nhất, thật là kỳ lạ! Theo lý thì, xử lý Thiên Tượng Lão Mẫu là việc lớn, việc lớn như vậy lão đầu tử lại bảo nàng tới gặp Bích Không đường chủ không có thực quyền, Khâu Cấm Nhi cũng không biết rốt cuộc lão đầu tử muốn làm gì nữa. Không lâu sau Khâu Cấm Nhi rời đi, nhưng không vọi xuống núi mà về Dương Thần Điện mà mẹ nàng đang ở, gặp mặt nói chuyện một lúc với Khâu phu nhân rồi rời khỏi Dương Thần Điện, tới Bách Bảo Đường để bảo Bách Bảo đường chủ chế tạo cho nàng một chiếc xe lắn gỗ mới, đặt tiền cọc xong mới trở lại Trấn Phong Đường, sau đó không ra ngoài nữa. Trong Dương Thần Điện, sau khi Khâu Cấm Nhi rời đi không lâu, Khâu phu nhân lập tức tới chỗ Lôi Sơn trưởng lão. Một lúc lâu sau Lộc bà bà chân trần từ trong Dương Thần Điện xuống núi, tới thẳng Bích Không Đường ở ngoại môn cầu kiến Tả Tương Sinh. - Tấm lệnh bài này? Tả Tương Sinh nhận lấy lệnh bài, ánh mắt lay động, dặn dò Lộc bà bà: - Bà bà đợi một chút. Hắn quay người rời đi, một lúc sau dẫn tới một người mặc áo đen, toàn thân bọc trong một cái áo bào đen, không nhìn rõ tướng mạo. Tả Tương Sinh lấy ra một cái vòng tay, khẽ vặn vòng tay, thấy người áo đen kia vút một tiếng, bị hút vào trong vòng tay. Tả Tương Sinh đưa vòng tay cho Lộc bà bà: - Không gian bí cảnh này không lớn, không khí không nhiều, ngươi mau đi đi, không được chậm trễ, kẻo người ta tắc thở chết. Lộc bà bà căng thẳng, nghĩ bụng: - Tiểu thư bảo ta mang lệnh bài tới gặp Tả Khâu thị, cũng không nói làm gì, chỉ bảo vô cùng quan trọng. Sao Tả Khâu thị lại bảo ta đưa người đi? Bà đeo vòng vào tay, rời khỏi ngoại môn, không lâu sau tới Trấn Phong Đường. Khâu Cấm Nhi vội vàng nhận lấy vòng, bảo Lộc bà bà về rồi tìm Chung Nhạc. - Đưa ta một cái vòng chứa một người áo đen? Chung Nhạc sững người, mở Trấn Phong Điện, cùng Khâu Cấm Nhi vào trong lòng núi Kiếm Môn Sơn. Chung Nhạc cho tinh thần lực khẽ vuốt ve chiếc vòng. Bí cảnh mở ra, người áo đen kia bước ra khỏi bí cảnh, mặt vẫn che trong áo, quay lại nhìn quanh, giọng nói khàn đặc: - Tới Trấn Phong Đường rồi? Linh của Thiên Tượng Lão Mẫu ở đâu? Chung Nhạc tế trấn ấn, mở tòa cung điện phong ấn Thiên Tượng Lão Mẫu ra. Người áo đen đó nhìn thấy ma linh hiện trong cung điện, khen ngợi: - Tiểu tử giỏi lắm, nhanh như vậy đã động thủ rồi. Còn thật sự tiêu diệt được một ma thần! Ngươi làm thế nào giết được hồn của ả? Phải biết rằng, năm đó đến môn chủ Kiếm Môn đầu tiên cũng không tiêu diệt được hồn của ả, khiến linh hồn ả chạy thoát. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi quan sát người áo đen này, không nhìn ra được tướng mạo của hắn, Chung Nhạc hắng giọng, thăm dò: - Vị tiền bối đây, chúng ta từng gặp nhau chưa? Người áo đen không đáp, ngược lại nói: - Ta đã từng nói, ngươi có quá nhiều bí mật, còn nhiều hơn cả Thiên Tượng Lão Mẫu, còn khả nghi hơn Thiên Tượng Lão Mẫu. Chung Nhạc chấn kinh, hít một hơi sâu. - Ta vốn đã chuẩn bị cho sau này đối phó Thiên Tượng Lão Mẫu. Giờ ngươi đã trừ bỏ ả, khiến rất nhiều sự chuẩn bị của ta không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng như vậy cũng tốt, Thiên Tượng chết rồi, chỉ cần ta và ngươi biết là đủ, đối phương không hề biết. Người áo đen tiến tới hai tòa cung điện bị Chung Nhạc dùng Bằng Vũ Kim Kiếm phá vỡ, ngồi khoanh chân, quanh người bùng cháy nung chảy cung điện rồi dần tạo hình lại cho tòa điện. Tiếp đó hắn nối liền những sợi xích đã đứt lại. Hai tòa cung điện được hắn dịch chuyển trở lại vị trí ban đầu, đồ đằng văn và phong ấn cũng được phục hồi. Người áo đen này làm rất tỉ mỉ cẩn thận, tạo dựng lại Trấn Phong Điện như trước khi có trận chiến xảy ra. Một lúc lâu sau hắn mới làm xong mọi việc. Hắn nối liền thi thân của Thiên Tượng Lão Mẫu lại, nhét vào cung điện trấn áp thi thân Thiên Tượng trước kia, vỗ vỗ tay, nói: - Giống với bố trí của Trấn Phong Điện trước kia không? Chung Nhạc nhìn quanh, gật đầu: - Giống. Người áo đen thở phào, bước vào trong điện, quay lại, đứng phía trước linh của Thiên Tượng Lão Mẫu, nói: - Đóng cửa điện lại đi! Chung Nhạc ánh mắt lay động, hỏi - Lệnh bài ta đưa thì sao? Người áo đen đó giơ tay cầm lệnh bài lên, trên lệnh bài hiện lên hình nhật nguyệt thái cực. Chung Nhạc tâm thần dao động, bỗng cong tay búng một cái, một cái Kiếm Kén nhỏ bay ra, chui vào cung điện, cười: - Trả ngươi hồn binh! Kiếm Kén này chính là Kiếm Kén của "Thủy Thanh Nghiên". Thiên Tượng Lão Mẫu chết, Kiếm Kén được Chung Nhạc tìm thấy. Chung Nhạc dùng trấn ấn đóng cửa cung điện lại, nhốt cả người áo đen lẫn Thiên Tượng Lão Mẫu. Khâu Cấm Nhi chớp mắt, trong lòng vẫn không hiểu người áo đen kia rốt cuộc muốn làm gì. - Nếu đồng đảng Thiên Tượng Lão Mẫu tới cứu thì chắc chắn sẽ bị người áo đen phục kích. Nhưng sư ca và hắn sao biết được chắc chắn đồng đảng Thiên Tượng Lão Mẫu sẽ tới cứu? Nàng không hiểu, khi Thiên Tượng Lão Mẫu chiếm thân thể của Thủy Thanh Nghiên, cảnh giới là Linh Thể Cảnh, căn bản không thể sánh được với cự phách, chắc không cần phải mạo hiểm xung kích Kiếm Môn để cứu Thiên Tượng Lão Mẫu. Nàng nhìn các tòa cung điện xung quanh, đột nhiên hiểu ra: - Không phải sư ca biết chúng sẽ tới cứu Thiên Tượng mà là biết chắc chúng sẽ tới Trấn Phong Điện, cứu những kẻ đáng sợ bị trấn áp kia. Thiên Tượng Lão Mẫu được nhận chức phó đường chủ cũng không phải chỉ vì nhục thân trước kia mà là những kẻ bị trấn áp trong cung Trấn Phong Điện kia! - Chung Sơn thị.. Từ trong điện vọng ra tiếng của người áo đen. Chung Nhạc đang chuẩn bị cùng Khâu Cấm Nhi rời đi, nghe vậy dừng bước, quay lại. Cung điện trầm lặng một lúc rồi tiếng người áo đen vang lên: - Cẩn thận! Chung Nhạc gật đầu, cười: - Ngươi cũng cẩn thận, đừng chết đấy! Thường thì người thông minh chết sớm. Ta vẫn đợi ngươi dùng lệnh bài ta đưa. - Tiểu tử thối… Người áo đen tức giận. Chung Nhạc cười ha hả, cảm thấy tâm thần thoải mái, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: - Ngươi biết cách luyện hóa ma khí và ma uy không? - Không. Người áo đen bực bội nói: - Ngươi còn chém được cả nhục thân trước kia của Thiên Tượng Lão Mẫu, hồn của ả cũng bị ngươi tiêu diệt. Ngươi còn không biết cách luyện hóa ma khí, ma uy sao? Chung Nhạc có chút bối rối, đúng là hắn không biết thật. Chém chục nhân trước kia của Thiên Tượng Lão Mẫu là hắn dựa vào Bằng Vũ Kim Kiếm. Diệt hồn của Thiên Tượng Lão Mẫu là do Tân Hỏa tinh thông thần thông nhằm vào hồn phách, không liên quan mấy tới hắn. - Đành phải đợi Tân Hỏa bớt giận rồi từ từ hỏi hắn vậy. Chung Nhạc nghĩ bụng. Người áo đen kia nói: - Còn một chuyện nữa, ngươi và Khâu Đàn thị đừng ở lại Kiếm Môn nữa, mau chóng đi đi. Đến cuối năm hãy quay lại. Hơn nữa ngươi phải để lại trấn ấn, hiểu không? Chung Nhạc căng thẳng, dẫn Khâu Cấm Nhi rời khỏi Trấn Phong Điện, phong ấn Trấn Phong Điện lại, trầm ngâm do dự. - Sư ca… Khâu Cấm Nhi có chút bất an, thấp giọng nói: - Vị tiền bối vừa rồi là ai? Tại sao lại muốn chúng ta nhanh chóng rời khỏi Kiếm Môn? Chung Nhạc sắc mặt sáng tối bất định, hít sâu một hơi nói: - Trấn Phong Điện chắc chắn sẽ bị tấn công. Hai ta ở lại Kiếm Môn sẽ bị hạ độc thủ, vì thế phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Trấn ấn phải để lại, cho đối phương có cơ hội vào Trấn Phong Điện, sau đó mới tiện đánh lén kẻ mạnh nhất trong số những người tấn công… Hắn vẫn không cho Khâu Cấm Nhi biết người áo đen kia là ai, thầm nghĩ: - Kiếm Môn hiện giờ căn bản đã lung lay, biết càng nhiều sẽ chết càng nhanh. Ta và sư muội là đường chủ Trấn Phong Đường, không thể ở lại đây nữa, phải rời đi càng sớm càng tốt. Chỉ là, vấn đề khó hiện giờ chính là để trấn ấn lại cho ai mới đảm bảo không mất trước Tết, khi chuẩn bị động thủ đối phương sẽ có được trấn ấn… Môn chủ không chết, đối phương sẽ không động thủ, môn chủ mà chết chắc chắn hắn sẽ động thủ! Trấn ấn chỉ có thể giao cho môn chủ! Mấy hôm sau, Thủy Tử Chính trưởng lão tới Trấn Phong Đường, Chung Nhạc đón tiếp, cười: - Tử Chính trưởng lão sao lại có thời gian tới Trấn Phong Điện của ta thế này? - Chung đường chủ không biết đấy thôi. Thanh Nghiên là tôn nữ của ta, giờ nó làm phó đường chủ dưới trướng ngươi, đương nhiên ta phải tới thăm. Thủy Tử Chính cười: - Chung đường chủ tuổi còn trẻ mà đã làm chính đường chủ. Ta còn tưởng Thanh Nghiên sẽ thay thế Nam Thiên Phương cơ mà. Chung Nhạc tim lạnh đi, cuối cùng cũng biết hồi đó ai triệu kiến Thủy Thanh Nghiên lên núi để Thiên Tượng Lão Mẫu chiếm nhục thân. Thủy Tử Chính là gia gia ruột của Thủy Thanh Nghiên, hắn hy sinh Thủy Thanh Nghiên làm tế phẩm hiến cho Thiên Tượng Lão Mẫu. Hy sinh cháu gái của mình… sau khi Thủy Tử An trưởng lão “chết”, hắn thay thể vị trí của Thủy Tử An ở Trưởng Lão Hội, liên tiếp bán đứng người thân của mình, hắn làm việc này cũng thật quen tay mà! Khóe mắt Chung Nhạc giật giật, nửa cười nửa không: - Vậy thì Tử Chính trưởng lão lần này tới là để gặp Thủy sư muội đúng không? Trưởng lão tới thật không đúng lúc, Thủy sư muội giờ đang bế quan tu hành. Hay là ta gọi muội ấy nhé? Thủy Tử Chính có chút thất vọng, cười: - Không cần. Chung đường chủ, lão phu còn có việc, cáo từ! Chung Nhạc cung tay, gọi Khâu Cấm Nhi tới, nói: - Chúng ta tiễn trưỡng lão. Thực không dám giấu, ta và Khâu sư muội gần đây định xuống núi du ngoạn, nhưng Trấn Phong Đường không thể không có ai trấn thủ nên đệ tử định tới bái kiến môn chủ, giao trấn ấn cho môn chủ giữ. Bao giờ Thủy sư muội xuất quan, mong trưởng lão nói với sư muội một tiếng, bảo muội ấy tới gặp môn chủ lấy lại trấn ấn, trấn thủ Trấn Phong Đường. Thủy Tử Chính ánh mắt lay động, cười: - Vẫn là ngươi cẩn thận. Hai người các ngươi không phải bỏ trốn với nhau đấy chứ? Hắn cười ha hả: - Khâu Đàn thị không phải gia tộc nhỏ, các ngươi đừng có hồ đồ. Nếu có ý thì lão phu cũng có thể tới Khâu Đàn thị nói vài lời. Khâu Cấm Nhi đỏ mặt, Chung Nhạc hắng giọng, nghiêm nghị nói: - Trưởng lão nói đùa rồi. Sư muội đi lấy xe lăn đi. Ta đi gặp môn chủ giao trấn ấn. Chung Nhạc tới kim đỉnh, giao trấn ấn lại trước mặt mọi người, cũng không nói thêm, sải bước rời đi, Khâu Cấm Nhi từ Bách Bảo Đường lấy xe lăn cùng hắn xuống núi. Lộc bà bà thấy thì cuống cuồng từ Dương Thần Điện chạy ra định đi theo. Chung Nhạc đen mặt lại, đột nhiên Khâu phu nhân đi ra cười: - Bà bà quay lại đi. Để chúng ra ngoài chơi mấy ngày, đừng cứ theo sát suốt như vậy! Lộc bà bà nhìn chằm chằm Chung Nhạc: - Phu nhân? Khâu phu nhân gọi bà quay lại, cười nói: - Để chúng đi. Chúng ta không thể nào nhốt Cấm Nhi cả đời chứ? Để nó ra ngoài đi một chuyến cũng tốt. Hơn nữa Nhật Diệu và Mộc Diệu cũng rất xứng đôi mà. Sau khi Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi rời đi, Thủy Tử Chính tới Trấn Phong Đường ba lần, không thấy Thiên Tượng Lão Mẫu xuất quan, bất giác đã hai tháng qua đi, Thủy Tử Chính lại tới Trấn Phong Đường, vẫn không thấy Thiên Tượng Lão Mẫu thì không khỏi lo lắng. Không để ý được nhiều, lập tức dùng tinh thần lực tìm kiếm nơi Thiên Tượng Lão Mẫu bế quan. Thủy Tử Chính tìm khắp Trấn Phong Đường mà không thấy tung tích Thiên Tượng Lão Mẫu, trán toát mồ hôi hột. - Chung Sơn thị nói bế quan tu luyện, tại sao không tìm thấy? Lẽ nào lại bế quan trong Trấn Phong Điện… Thủy Tử Chính đầm đìa mồ hôi lạnh, dù sao hắn cũng là một trong mười trưởng lão của Trưởng Lão Hội, Trấn Phong Điện dùng để làm gì thì hắn biết rất rõ. Nếu Thiên Tượng Lão Mẫu trong Trấn Phong Điện thì e rằng không phải bế quan mà là bị trấn áp trong đó! - Chung Sơn thị có thể trấn áp Thiên Tượng Lão Mẫu? Không thể nào… Chung Sơn thị cũng không giết được ả. Vậy sao lại bị trấn áp trong Trấn Phong Điện? Thiên Tượng Lão Mẫu phụ trách Trấn Phong Đường, vô cùng quan trọng, không thể không cứu ra! Thủy Tử Chính vội vã rời đi, không lâu sau hắn quay lại Trấn Phong Đường. Mặt trời trên cao, bóng của hắn đột nhiên lay động, tách ra làm hai cái bóng. Hai cái bóng này như vật sống, chạy đi trên đất, leo lên vách núi phía trước, giống như hai con người vậy. Hai cái bóng này không cái nào là của Thủy Tử Chính. Vách núi chúng đứng lên là đường vào Trấn Phong Điện. Đường vào Trấn Phong Điện bị phong ấn, hai cái bóng không vào được. - Thiên Tượng Lão Mẫu bị Chung Sơn thị trấn áp trong Trấn Phong Đường? Trong đó một cái bóng có vẻ già nua, trầm ngâm nói: - Chung Sơn thị lại có thực lực vậy sao? Cho dù hắn là Nhật Diệu Linh Thể thì cũng không thể có thực lực này. Nhật Diệu Linh Thể tuy cường đại nhưng Thiên Tượng Lão Mẫu là ma thần Thủy Thanh Nghiên tuy chỉ là Linh Thể Cảnh nhưng thực lực linh hồn Thiên Tượng Lão Mẫu vượt xa Linh Thể Cảnh rồi, Chung Sơn thị không thể nào trấn áp được. Một cái bóng khác có vẻ trẻ, lắc đầu nói: - Nếu là Chung Sơn thị mời Thiên Tượng Lão Mẫu vào trong Trấn Phong Điện thăm dò các tử điện rồi cùng Mộc Diệu Linh Thể hạ độc thủ, nhốt Thiên Tượng Lão Mẫu vào tử điện, như vậy thì có khả năng. Hai cái bóng cùng Thủy Tử Chính gật đầu, cái bóng già nua nói: - Những kẻ bị trấn áp trong Trấn Phong Điện đều không tầm thường, còn có nhục thân của Thiên Tượng Lão Mẫu. Chung Sơn thị dụ vào Trấn Phong Điện, chắc chắn Thiên Tượng Lão Mẫu sẽ không từ chối, tạo cho hắn cơ hội hạ thủ. Nhưng Thiên Tượng và nhục thân của Thiên Tượng rất quan trọng, giờ Chung Nhạc và Khâu Đàn thị đã đi, giao trấn ấn cho môn chủ. Tên tiểu bối này thông minh cổ quái, chắc chắn đã phát hiện được chân tướng của Thiên Tượng Lão Mẫu nên mới tiêu diệt. Hắn làm vậy khiến chúng ta không truy sát hắn mà phải tìm cách lấy trấn ấn từ tay môn chủ. - Mở ngược được ngũ luân đều là kẻ có hy vọng thành thần, nào có thể coi thường? Cái bóng trẻ nhàn nhã nói: - Lão đầu tử sắp chết, không gượng được bao lâu nữa. Trấn ấn rồi sẽ rơi vào tay chúng ta thôi, chỉ là mở Trấn Phong Điện muộn một chút. Các ngươi yên tâm, trước khi chết lão đầu tử chắc chắn sẽ giao trấn ấn ra. Vì trong Trấn Phong Điện còn có trấn áp người thân của lão. Lão là người mưu cao kế sâu, chắc chắn sẽ không cho phép chúng ta đoạt quyền, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuẩn bị, đợi chúng ta đưa đầu vào rọ, nhưng lão cũng có nhược điểm chí mạng. - Người chí thân của hắn sẽ là nhược điểm chí mạng của lão! Cái bóng già nua gật đầu cười: - Lão không sống qua năm nay được đâu. Bốn tháng cuối là quan trọng nhất, vì môn chủ phải xác định môn chủ kế nhiệm, chỉ là không biết lão sẽ giao vị trí cho ai. Quân, Phong, Phương, ba người họ đều có thực lực tương đương cự phách. Giờ chỉ xem trong ba ngươi họ, ai có thể đột phá trong ba tháng tới, tu thành chân linh. Ai tu thành chân linh thì sẽ có hy vọng trở thành môn chủ Kiếm Môn kế nhiệm. Cái bóng trẻ cười nói: - Ngươi yên tâm, dù lão đầu tử giao vị trí môn chủ cho ai thì sau này nó cũng thược về ngươi. Yêu cầu của ta chỉ là thứ bên dưới Kiếm Môn Sơn mà thôi. Thủy trưởng lão, Nam Hoang, Đông Hoang và hải ngoại Đại Hoang, đã liên lạc hết chưa? - Đã liên lạc. Thủy Tử Chính mỉm cười: - Hạ Thiên Sư của Trọng Lê thần tộc ở Nam Hoang muốn đón thi thân Võ Đạo Thần Nhân của họ về. Sư Bất Dịch của Đông Hoang muốn có Hoang Thú Thần trấn áp trong Trấn Phong Đường. Dực Lão Ma của Dực Ma thần tộc ở Hải Ngoại Đại Hoang muốn đón linh của lão tổ tông chủng tộc họ về. Tới lúc đó họ đều sẽ phái cao thủ hoặc đích thân tới. Nhưng họ cũng nói rồi, lão đầu tử không chết thì họ không tới, dù sao… Hắn không nói tiếp nhưng hai cái bóng kia đều hiểu ý. Lão đầu tử tuy già nhưng đó là một vị lão Kiếm Thần! Kiếm Thần không chết, khó lòng lay động Kiếm Môn. - Chắc chắn lão sẽ chết, thậm chí là chủ động đi chết. Vì theo quy định của Kiếm Môn, mỗi vị môn chủ trước khi chết đều sẽ vào Ma Hồn Cấm Khu. Sau khi vào cấm khu thì đừng hòng sống mà trở ra. Ma Hồn Cấm Khu giống như ngọn núi lửa dưới lòng đất, môn chủ cuối đời sẽ vào đó khiến ngọn núi lửa giảm nhiệt. Nếu không, núi lửa mà bùng phát, chắc chắn Kiếm Môn bị hủy diệt! Lão đầu tử vào cấm khu chính là dấu hiệu tử vong, cũng là lúc chúng động thủ! Thủy Tử Chính do dự nói: - Tên Chung Sơn thị kia… - Chung Sơn thị mở ngược ngũ luân, có hy vọng thành thần, nhưng về thời gian không cho phép hắn trưởng thành, trong đại biến cục này hắn không có bất cứ sức mạnh gì, không có tác dụng gì hết. Cái bóng trẻ từ từ tan đi: - Chỉ cần đại cục đã định, hắn chắc chắn sẽ chết. Ta đã nắm chắc hành tung của hắn, ta được biết hắn và Khâu Đàn thị đã tới Nam Hoang, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay. Thủy Tử Chính và cái bóng già gật đầu. Thủy Tử Chính cười, rồi lại chau mày - Vậy kẻ chí thân của lão đầu tử liệu có phản bội lão đầu tử không? Đó là kẻ điên, không thể phán đoán được hành động cũng như suy nghĩ thực sự của hắn. Nếu không khống chế được hắn thì hắn có thể sẽ phản lại chúng ta, gây tổn thất cực lớn! Cái bóng trẻ nói: - Ngươi yên tâm, kẻ điên khó điều khiển, nhưng điên thì cũng có nhược điểm chí mạng, người chí thân của hắn. Nam Hoang, Hỏa Đô Thành. Một mảng lá xanh lớn bán kính ba trượng bay trong không trung, phía dưới là một sợi dây leo nhỏ. Dây leo nghìn chân, đều là rễ của nó tạo thành, đi trên đường của Hỏa Đô Thành. Chung Nhạc đứng trên lá, bên cạnh là Khâu Cấm Nhi ngồi xe lăn. Trên đỉnh đầu Khâu Cấm Nhi là một đám mây che ánh nắng gay gắt, lất phất có mưa giảm nhiệt. Nước mưa không hề rơi xuống người nàng, khi rơi xuống cách nàng ba tấc đã tự động bay trở lại đám mây. Hỏa Đô Thành là trọng địa của Nam Hoang. Nam Hoang địa vực rộng lớn hơn Đại Hoang rất nhiều. Đại Hoang là bồn địa, dễ thủ khó công, nhưng cũng khó mở rộng lãnh địa, hạn chế sự mở rộng của Kiếm Môn. Nhưng Nam Hoang thì khác, ngoài lục địa Trọng Lê thần tộc ở Nam Hoang còn chinh phạt Nam Hải, xâm chiếm địa bàn của long tộc, chiếm được rất nhiều đảo. Hỏa Đô Thành được xây dựng trên đảo duyên hải Nam Hoang. Đến đây đều là Khâu Cấm Nhi quan tưởng dây leo chở Chung Nhạc và nàng đi qua biển. Hơn hai tháng nay hai người di chuyển trong sơn thủy, thưởng thức cảnh đẹp sơn hà, nhật nguyệt tinh tú, đi khắp giang sơn Đại Hoang rồi mới vào Nam Hoang. Chung Nhạc đã đi qua Đông Hoang, Tây Hoang và Đông Hải, đều là nơi thị phi, còn Nam Hoang, Bắc Hoang hắn chưa tới bao giờ. Lần này cũng là Chung Nhạc đề nghị đi du ngoạn, mở rộng tầm mắt về võ đạo tông sư của Nam Hoang. Với đề nghị này Khâu Cấm Nhi cũng rất vui vẻ, hai người họ tu luyện Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, nhục thân đều có thành tựu kinh người, mà võ đạo tông sư chuyên tu nhục thân, đi con đường hoàn toàn khác, rất có sức hấp dẫn với hai người họ. Hỏa Đô Thành lại là trọng địa, địa bàn của Hạ gia nổi danh nhất trong Trọng Lê thần tộc. Tương truyền Hạ gia là do Thần Hoang phong, thuộc hàng quý tộc trong thần tộc, vốn dĩ không phải họ Hạ, nhưng vì được phong làm Hạ Quan, Hạ Hầu trong thần quan nên mới lấy họ Hạ để tạo sự khác biệt với các Trọng Lê thần tộc khác. Được Thần Hoang phong quan, phần lớn thần tộc ở Tây Hoang đều không có vinh hạnh này. Vì thế Tây Hoang tập trung đông đảo thần tộc còn Trọng Lê thần tộc thì có thể độc chiếm Nam Hoang. - Ngoài họ Hạ còn có họ Chúc Dung, cũng là họ lớn trong Trọng Lê thần tộc, chỉ không tôn quý bằng họ Hạ. Trên phiến lá, Khâu Cấm Nhi nói nhỏ với Chung Nhạc: - Hỏa Đô Thành cũng là nơi phồn hoa nhất Nam Hoang, kết nối biển và lục địa. Luyện khí sĩ Tây Hoang, Đông Hải, Hải Ngoại, Đại Hoang, Đông Hoang và Bắc Hoang đều tới đây giao dịch mua bán. Khâu Đàn thị ta cũng có thường có thuyền hàng tới đây trao đổi. Chỉ là ta chưa từng tới đây bao giờ. Nghe nói ở đây có rất nhiều thứ kỳ lạ. Chung Nhạc nhìn xung quanh không khỏi tán thưởng. Hỏa Đô Thành đúng là vô cùng phồn hoa, thương thuyền tới lui giống như những con cá lớn đỗ bên cảng khẩu, còn trong thành có luyện khí sĩ các chủng tộc bận rộn. Những luyện khí sĩ này bộ dạng rất kỳ lạ, mỗi người một kiểu, hắn thấy luyện khí sĩ và thương thuyền của long tộc, cũng thấy cường giả yêu tộc, còn có luyện khí sĩ các đại thần tộc ở Tây Hoang. Trong Hỏa Đô Thành có bức tượng cao lớn của một vị Hạ Quan, là thủy tổ của Hạ thị, mặt thú thân người, vô cùng hung hãn, chân đứng trên song long, song long là hỏa long, quanh người là hỏa văn bao trùm. - Hạ thị nắm giữ bí mật chí cao của võ đạo, vì thế võ đạo thiên sư thường đều là Hạ thị, các thị tộc khác thì không tinh thâm được như Hạ thị. Chung Nhạc nhìn Khâu Cấm Nhi nói: - Chúng ta tới đây tuy có thấy võ đạo tông sư nhưng đều không phải chính thống. Không phải có được gặp võ đạo tông sư chân chính ở Hỏa Đô Thành không? Khâu Cấm Nhi cười: - Sư huynh, ta nghe thương nhân Khâu Đàn thị ta nói, Trọng Lê thần tộc dũng cảm hiếu chiến, trong Hỏa Đô Thành có tiểu hư không, thường xuyên có Trọng Lê thần tộc đối quyết. - Tiểu hư không? Tim Chung Nhạc giật một cái: - Tiểu hư không này có liên quan gì tới Hư Không Giới không? Hư Không Giới là nơi có linh của chư thần chư ma sống. Chung Nhạc từng thấy Hư Không Giới trên Tổ Long tế đàn ở Đông Hải long tộc. Đó là nơi hư không mênh mông vô tận, không có nhật nguyệt cũng không có các vì sao, chỉ có các vị thần linh, ma linh, giống như mặt trăng mặt trời, giống như các vì sao bay lượn trên hư không hoang vu. Khi đó linh của Tổ Long cũng trong Hư Không Giới, Chung Nhạc may mắn đã liếc thấy cảnh tượng trong Hư Không Giới trước khi tế tự chi lực hoàn toàn biến mất. Cảnh tượng hoành tráng thê lương đó đến giờ hắn vẫn không quên. Còn Hỏa Đô Thành này lại cũng có một nơi gọi là “tiểu hư không”, không thể không khiến hắn thấy tò mò. - Không biết cái “tiểu hư không” này là nơi thế nào? Khâu Cấm Nhi cũng không biết nhiều về “tiểu hư không”, chỉ là nghe tộc nhân từng nhắc tới, là nơi Trọng Lê thần tộc đối quyết, còn bên trong rốt cuộc là nơi nào thì nàng không biết. Hai người dạo bước trong Hỏa Đô Thành, trên đường họ vẫn nghiên cứu tấm da Quỳ Long, lĩnh ngộ đồ đằng văn trên tấm da của Quỳ Chính này, muốn nghiên cứu ra sự ảo diệu của bất tử chi thân. Họ có thu hoạch rất lớn, đều luyện hóa không ít sinh cơ và sinh mệnh lực trong bí cảnh. Cuối cùng Chung Nhạc cũng phát hiện được sở thích của thiếu nữ Khâu gia bên cạnh. Nàng để dành ra một bí cảnh, mua đủ các loại đồ ăn vặt trong Hỏa Đô Thành, lấp đầy cả Vạn Tượng Cảnh. Hỏa Đô Thành không chỉ có phong vị của Nam Hoang mà còn có đồ ăn từ Tây Hoang và những món đặc hải sản quý của long tộc, còn có món ăn từ Băng Trấn ở Bắc Hoang. Nếu khẩu vị nặng một chút còn có thể mua được đồ ăn cay của ma tộc, đương nhiên khiến Khâu Cấm Nhi vô cùng thích thú. Nàng đã mua không biết bao nhiêu đồ ăn, muốn ăn mà không dám ăn ngấu nghiến một trận, chỉ như chuột con thỉnh thoảng lấy ra một ít lén lút ăn. Thấy Chung Nhạc nhìn thì mặt đỏ bừng, làm vẻ như đang rất no, để thể hiện sức ăn kém, rất dễ nuôi.. Một lát sau Chung Nhạc đã lại thấy nàng lấy đồ ra ăn vụng rồi. - Bình thường ta không ăn khỏe vậy đâu… Chung Nhạc thấy Khâu Cấm Nhi ăn quá nhiều thì không khỏi lo lắng, hỏi han một chút. Nàng cúi đầu: - Vì ta chưa từng ra ngoài, chưa được thử món ăn của các chủng tộc khác, ngửi thấy mùi thì nhịn không nổi… sư ca thử đi, thật sự rất ngon… Chung Nhạc nhìn phong thổ nhân tình ở Nam Hoang cũng không khỏi cảm khái. Ở đây phóng khoáng hơn Tây Hoang, Đông Hoang và cả Đông Hải, luyện khí sĩ các chủng tộc tập trung tại đây, rất hưng vượng. - Nhân tộc yếu đuối, chỉ có thể an phận ở Đại Hoang, muốn ra khỏi Đại Hoang là không thể. Giao thương mạnh cần phải có thực lực cường đại duy trì, nếu thực lực không mạnh thì thương mại không thể lâu dài. Không có thực lực mạnh duy trì thì tài sản tích lũy mấy đời có thể bị ngoại địch cướp sạch sẽ bất cứ lúc nào. Không có thực lực cường đại, thành phố có phồn hoa đến mức nào cũng chỉ như bong bóng ảo ảnh, nháy mắt là biến mất. Nam Hoang có thể phồn hoa tới mức này không phải dựa vào địa lý đại lục biển đảo rộng rãi mà là vì Trọng Lê thần tộc đủ mạnh, mạnh tới mức các nơi khác không dám tới xâm lược! Căn cơ vững chắc cộng với tâm thái phóng khoáng cởi mở, đây mới chính là lý do Nam Hoang hưng vượng như vậy. Thực lực của nhân tộc Đại Hoang chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Muốn xây dựng được sự giao thương phát triển như Hỏa Đô Thành là không thể, cho dù xây dựng nên thành phố phồn hoa như thế này cũng không giữ được. Nhưng Hỏa Đô Thành hưng vượng như vậy, thương đội các tộc đông thế này, còn có vô số luyện khí sĩ trẻ các tộc tới du ngoạn. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi dọc đường tới lại không hề thấy các trận chiến giữa các luyện khí sĩ, đúng là kỳ lạ! Phải biết rằng, ở Đông Hoang, trong các tòa thành trì ngày nào cũng xuất hiện các trận đấu lớn nhỏ. Yêu tộc và luyện khí sĩ yêu tộc cứ không có xích mích nhỏ là động thủ, lấy chiến đấu làm niềm vui. Còn Hỏa Đô Thành rộng lớn thế này, các thế lực phức tạp, lẽ nào không có ân oán? - Lẽ nào có liên quan tới “tiểu hư không”? Chung Nhạc càng thêm tò mò về cái “tiểu hư không” này. - Chúng ta ở đây mọi thứ đều lạ lẫm, thật không dễ hỏi tin tức về “tiểu hư không”. Hắn vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên có một vị lão giả cuống cuồng đi ra từ một tòa lầu cao hùng vĩ, cười: - Lão gia bảo tiểu nhân ra đây mạo muội hỏi một chút, các hạ có phải Chung Nhạc công tử không? Chung Nhạc kinh ngạc: - Chính là Nhạc mỗ, lão gia nhà ngươi là? - Lão gia nhà ta là Đông Hải Ngao Phượng Lâu. Lão giả tươi cười, đưa tay ra: - Lão gia muốn gặp Chung công tử một lát. Chung Nhạc ngạc nhiên, ngẩng lên thì thấy tòa lầu này khắc long văn, có hình một con rồng lớn quấn quanh tòa lầu mấy vòng. Long trảo đặt trên mái hiên như muốn bay lên không, khí phái phi phàm, bên dưới là mấy chữ “Long Cung Các”. - Thì ra là sản nghiệp của Ngao Phượng Lâu. Ngao thị quả nhiên giàu có! Chung Nhạc cùng Khâu Cấm Nhi đi vào Long Cung Các. Thấy Ngao Phượng Lâu và mấy vị thanh niên tài tuấn Ngao thị từ trên lầu đi xuống tới nghênh đón: - Năm đó một kiếm ra Tây Hoang, từ Tây Hoang tới Đại Hoang, Khai Luân Cảnh không đối thủ, quả nhiên là Chung Sơn thị, khí vũ bất phàm! Chung sư đệ, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau! Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đáp lễ, Chung Nhạc cười: - Đông Hải Ngao Phượng Lâu, trăm nghe không bằng một thấy, phong thái phi phàm, không hổ là đại tướng phong cương Đông Hải! Hai người nhìn nhau cười lớn. Mấy đệ tử Ngao thị cũng hành lễ, một vị long nữ chớp mắt nhìn Chung Nhạc, bật cười: - Chung Sơn thị không phải là cao tám thước, rộng tám thước, tám đầu, tám tay, tám chân trong truyền thuyết sao? Thì ra truyền thuyết chỉ là đồn đại, Chung Sơn thị thật sự lại là một thiếu niên tuấn lãng thế này cơ mà! Khâu Cấm Nhi giật mình, nghĩ bụng: - Tên tuổi của sư ca lại lớn như vậy sao? Đến long tộc cũng biết! Chung Nhạc ngượng ngùng, không ngờ tin đồn này vẫn còn lưu truyền. Ngao Phượng Lâu đưa tay mời hắn lên lầu, trên nhã các chia chỗ ngội chủ khách, có nhạc sư diễn tấu, đánh đàn, một số vũ nữ ca múa hậu hạ, thị nữ bên cạnh rót rượu, vô cùng long trọng. Ngao Phượng Lâu cười: - Nghe nói Chung sư đệ mới xuất quan không lâu, tu thành Linh Thể Cảnh rồi? Đúng là đáng mừng đáng mừng. Nhưng Kiếm Môn các ngươi gần đây hình như không được thái bình. Lôi Hồng một trong ngũ đại linh thể lại tạo phản làm loạn, mất mạng mất đạo. Mà Kiếm Môn thì thù trong giặc ngoài, lão Kiếm Thần chắc cũng không còn lâu nữa. Chung sư đệ có cần tiếp viện không? Long tộc ta cũng nguyện ý tiếp viện cho Chung sư đệ, giúp Kiếm Môn dẹp loạn, giúp tân môn chủ kế vị! Chung Nhạc mỉm cười: - Đa tạ hảo ý của Phượng Lâu huynh. Việc của Kiếm Môn là chuyện riêng của nhân tộc Đại Hoang, không dám phiền tới long tộc. Ngao Phượng Lâu cười ha hả: - Nhân tộc Kiếm Môn có thể sẽ không ứng phó được với kiếp nạn này. Hắn vỗ vỗ tay cho các ca nữ vũ nữ lui xuống. Mấy đệ tử Ngao thị cũng lui ra. Chung Nhạc nhìn Khâu Cấm Nhi, nàng hiểu ý cũng ra ngoài đợi. Ngao Phượng Lâu nhàn nhã nói: - Trong Kiếm Môn có người mời long tôc ta sau khi lão Kiếm Thần chết thì tấn công Lôi Minh, phá Trấn Phong Điện, cứu tiền bối long tộc bị trấn áp trong Trấn Phong Đường. Long tộc ta có không ít tiền bối đều rất nôn nóng cho rằng đây là thời cơ cực tốt. Vị tiền bối long tộc ta bị trấn áp trong Trấn Phong Đường từ sáu nghìn năm trước, lúc này chắc đã chết rồi. Vì thế tấn công Trấn Phong Đường chỉ là một cái cớ, ý đồ thực sự của các tiền bối long tộc ta chắc ngươi hiểu? Chung Nhạc gật đầu: - Diệt Kiếm Môn, phân chia Đại Hoang. Ngao Phượng Lâu cười: - Họ cũng rất động tâm, đây đúng là cơ hội tốt hiếm có. Hơn nữa, theo ta biết thì võ đạo tông sư của Hạ gia ở Nam Hoang đã bị thuyết phục, chuẩn bị động thủ sau khi lão Kiếm Thần chết. Hình như ma tộc cũng đang rần rần chuẩn bị, cộng với Tây Hoang, Kiếm Môn các ngươi đang gặp nguy hiểm ngay trước mắt. Chung Nhạc gật đầu. Ngao Phượng Lâu lại nói: - Vậy mà ngươi còn từ chối ta? Có long tộc ta ra tay, Kiếm Môn chắc chắn sẽ không bị tiêu diệt, hơn nữa long tộc ta còn có thể giúp ngươi lên vị trí môn chủ, nắm đại quyền! Chung Nhạc cười: - Phượng Lâu huynh, hai ta đều biết rõ, ta không nói lời khách sáo nữa. Nếu ta mời long tộc vào Đại Hoang, mời tới thì dễ tiễn đi khó. Cho dù các ngươi giúp ta làm môn chủ Kiếm Môn thì ta cũng không thể phục tùng, không thể nắm giữ đại quyền Kiếm Môn, vì vẫn là long tộc các ngươi làm chủ, ta chỉ là con rối mà thôi. Ngao Phượng Lâu ánh mắt lay động, nói: - Vẫn tốt hơn là bị diệt môn. Hơn nữa long tộc ta không có ác ý với nhân tộc. Nhân tộc Đại Hoang các ngươi vẫn có thể sinh sôi ở Đại Hoang, long tộc ta đối đãi với các ngươi chắc chắn sẽ không như các chủng tộc khác. Chung Nhạc uống rượu, thản nhiên nói: - Phượng Lâu huynh đừng nghĩ quá nhiều. Lần này Kiếm Môn có hung nhưng không nguy hiểm. Nếu long tộc nhúng tay vào cũng chỉ thiệt thòi lớn thôi. Nếu nghe ta khuyên một câu thì long tộc tốt nhất đừng nhúng tay vào. Nhúng tay thì có khả năng sẽ đứt tay đấy. - Đứt tay? Ngao Phượng Lâu nheo mắt, quan sát hắn trầm ngâm một lúc nói: - Ta tin ngươi, nhưng các tiền bối long tộc thì sẽ không tin. Họ vẫn sẽ tranh thủ cơ hội động thủ. Việc này ta cũng không thể làm gì. Chung Nhạc thở dài: - Vậy thì họ phải chịu đứt tay thôi. Mong là lúc đó sẽ không tử thương quá nhiều. Họ quá tham lam, Kiếm Môn cũng không thể lấp đầy được. Thật ra Phượng Lâu huynh không cần hỏi những thứ khác, ta sẽ tặng bốn phần lãnh địa của ta cho Phượng Lâu huynh. Quản lý tốt thì chính là căn cơ cho long tộc lên lục địa. Ngao Phượng Lâu nghe hắn nói mà dựng tóc gãy, cảm giác một luồng hàn ý từ sâu trong tim. Chung Nhạc cười: - Phượng Lâu huynh, chúng ta hiếm khi gặp mặt, không nói những điều đó nữa. Ta chân ướt chân ráo tới đây, không hiểu vì Nam Hoang, mong được Phượng Lâu huynh chỉ giáo nhiều. Dám hỏi, Hỏa Đô Thành tiểu hư không là thế nào? Ngao Phượng Lâu vẫn đang suy nghĩ về thâm ý trong lời nói của Chung Nhạc, nghe vậy đáp: - Tiểu hư không? Do Thần Quan Hạ Hậu của Hạ gia xây dựng, mô phỏng Hư Không Giới, tộc nào cũng có thể vào lịch luyện chiến đấu. Vì không phải Hư Không Giới thật sự nên gọi là “tiểu hư không”. Hắn kể tỉ mỉ, Hư Không Giới là chư thần hư không, là nơi thần linh ma linh sống, hưởng tế tự, bất tử bất diệt. Còn tiểu hư không cũng có tác dụng tương tự, cũng có thể được hưởng tế tự, bất tự bất diệt. Luyện khí sĩ có thể thách đấu với mọi cao thủ trong tiểu hư không, cho dù bị đánh chết thì cũng không phải chết thật sự, không cần lo lắng, vô cùng đặc biệt. - Trong tiểu hư không có Lang Nha Bảng, chỉ cần dùng hồn lực để lại tên trên Lang Nha Bảng là có thể giữ được tính mạng. Ngao Phượng Lâu cười: - Vị Hạ Hầu đó dùng pháp lực lớn lao tạo ra tiểu hư không, đúng là lợi hại, tương đương với Tổ Long của tộc ta đấy! Chung sư đệ cũng muốn vào tiểu hư không à? Chung Nhạc gật đầu: - Ta muốn vào tiểu hư không gặp võ đạo tông sư Nam Hoang xem sao. Tới Nam Hoang lẽ nào lại không tìm hiểu võ đạo tông sư chân chính? Giao lưu với họ chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn! - Giao lưu với võ đạo tông sư? Ngao Phượng Lâu lắc đầu, có chút không đồng tình: - Võ đạo tông sư đối với luyện khí sĩ có cả ưu điểm và nhược điểm. Họ dựa vào nhục thân chiến đấu, cận chiến thì nhục thân vô địch, viễn chiến sẽ rơi vào bị động. Linh hồn và nhục thân của võ đạo tông sư đều được luyện thành nhất thể, có được thành tựu cực cao về nhục thân, từ bỏ uy lực của thần thông. Chung sư đệ muốn giao lưu với võ đạo tông sư có lẽ không có ích lắm cho tăng tu vi, chẳng học được gì. Luyện khí sĩ chúng ta tuy nhục thân và linh hồn tách biệt nhưng linh hoạt hơn, không cần phải học tập võ đạo tông sư. Hắn nói giao lưu với võ đạo tông sư không có lợi ích mấy, Chung Nhạc cũng không đồng tình lắm. Chung Nhạc vốn dĩ tinh thông pháp môn luyện thể, thậm chí sáng tạo ra Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, nhục thân vô cùng cường đại, hơn nữa gần đây cùng Khâu Cấm Nhi tham ngộ đồ đằng văn bất tử chi thân trên tấm da Quỳ Long, cũng có thu hoạch. Bất tử chi thân là pháp môn luyện thể, luyện thần vô cùng cường đại của Quỳ Long thần tộc, nhưng rất bí ẩn thâm thuý, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đến nay vẫn chưa lĩnh ngộ được hết. Ngao Phượng Lâu là long tộc, sinh ra nhục thân đã rất mạnh mẽ, hơn nữa pháp lực vô cùng hùng hậu. Hắn cũng nói võ đạo tông sư cận chiến vô địch, từ đó có thể thấy pháp môn luyện thể của võ đạo tông sư đúng là có điểm độc đáo. Nếu không thì Trọng Lê thần tộc cũng không thể nào đứng vững ở Nam Hoang lâu như vậy, thậm chí còn đoạt được rất nhiều đảo ở Nam Hải từ tay long tộc. Võ đạo tông sư có thành tựu về nhục thân cao nhất, có lẽ có thể tham chiếu với bất tử chi thân. Lĩnh ngộ bất tử chi thân để có được thành tựu lớn hơn. Đây mới là mục đích của hắn. Võ đạo tông sư có yêu cầu cực đoan về nhục thân, để theo đuổi sức mạnh cường đại đã biến nhục thân thành một cái phong ấn, phong ấn tinh thần lực bản thân lại, phong ấn cả nguyên thần, pháp lực và tinh khí trong cơ thể để duy trì trạng thái mạnh nhất cho nhục thân!! Nhục thân của họ thậm chí còn là hồn binh, dù là sức mạnh hay phòng ngự đều đạt tới mức độ đáng sợ. - Tên tuổi của ngươi rất vang dội, chỉ cần tung tin Chung Sơn thị muốn gặp các cường giả thiên hạ trong tiểu hư không thì chắc chắn sẽ có vô số người tới thách đấu! Ngao Phượng Lâu cười: - Tuy bất cứ chủng tộc nào cũng có thể vào tiểu hư không nhưng cũng phải trả giá không ít. Luyện khí sĩ vào tiểu hư không đều phải dùng linh đan để đổi một tấm đan bài để vào tiểu hư không. Thời gian ở bên trong đều tính dựa vào lượng đan dược. Có không gian tầng thấp, cũng có tầng cao. Mỗi giờ mỗi khắc ở không gian cao tầng đều tiêu tốn nhiều linh đan hơn. Nếu số linh đan trong đan bài cạn thì sẽ bị đẩy ra khỏi tiểu hư không. Giữa các khu vực, vàng bạc chỉ được sử dụng giữa những người bình thường, với luyện khí sĩ mà nói, tiền tài không phải vàng bạc mà là linh đan. Dù sao thì luyện khí sĩ của các chủng tộc tu luyện đều dùng tới linh đan. Vì thế ở Nam Hoang linh đan mới là loại hàng có giá trị trao đổi mạnh nhất. Khâu Cấm Nhi mua đồ ăn đều dùng linh đan. Linh đan phổ biến ở Nam Hoang là Ngũ Hành Đan, rất quan trọng đối với luyện khí sĩ Thoát Thai Cảnh, Khai Luân Cảnh. Mà số lượng luyện khí sĩ Thoát Thai Cảnh, Khai Luân Cảnh lại rất nhiều, nên có thể làm loại hàng có giá trị trao đổi mạnh. Chung Nhạc ngạc nhiên, hỏi: - Tiểu hư không lại phán đoán được số lượng linh đan trong đan bài sao? Sao làm được vậy? Ngao Phượng Lâu nói: - Lão tổ tông của Nam Hoang là Hạ Quan, Hạ Hầu dưới trướng Thần Hoàng, đương nhiên thần thông quảng đại, có đại thần thông mà luyện khí sĩ chúng ta không thể tin nổi. Chung Nhạc gật gù, thần thông của thần đối với hắn đã là không tin nổi, Hạ Hầu được Thần Hoàng phong hầu thì đương nhiên càng có thần thông vĩ đại. Ngao Phượng Lâu lấy ra hai tấm đan bài, cười: - Từ xưa ta đã lịch luyện trong tiểu hư không, đã từng gặp rất nhiều việc không tin nổi, quen biết được rất nhiều cường giả tinh tuyệt của các tộc, còn cướp được một số đan bài từ những người khác. Sau này ít đi hơn, đến giờ còn mấy tấm đan bài. Lần trước ở Đông Hải long tộc ta còn nợ ngươi, ta cũng khá áy náy, hai tấm đan bài này ngươi nhận đi. Số Ngũ Hành Đan trong đó đủ cho ngươi chơi rất lâu. Chung Nhạc nghiêng đầu: - Phượng Lâu huynh khách khí rồi, nếu ta không nhận thì sao? Ngao Phượng Lâu cười ha hả: - Vậy thì ta phải giết người rồi. Ngươi không nhận là còn hiềm khích với long tộc, sau này nếu ngươi trưởng thành, chắc chắn sẽ báo thù, vì thế ta đành phải hạ thủ trước thì hơn! Chung Nhạc không khách khí nữa, nhận lấy hai tấm đan bài. Ngao Phượng Lâu gọi một long nữ tới, dặn dò: - Ngao San San, ngươi dẫn Chung sư đệ tới tiểu hư không. Chung sư đệ, ta không đi cùng nữa, ta đợi chiến tích của ngươi! Chung Nhạc cung tay cảm ơn, dẫn Khâu Cấm Nhi và vị long nữ kia rời khỏi Long Cung Các. Ngao San San chính là vị long nữ vừa rồi nói Chung Nhạc cao tám trượng, bề ngang tám trượng, vô cùng hoạt bát. Nàng tò mò quan sát Chung Nhạc rồi lại nhìn Khâu Cấm Nhi, rất bất mãn việc nàng ngồi xe lăn lén ăn vụng. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Chung Nhạc không biết nhiều về tiểu hư không nên hỏi kỹ Ngao San San. Ngao San San cười: - Nếu tiểu hư không chỉ là nơi giao chiến thì cũng không đến mức Nam Hoang Hạ Hầu phải đích thân mở ra. Bên trong có rất nhiều bảo tàng, nghe nói tiểu hư không còn có bí mật khác nữa, thậm chí liên quan tới tinh vực của tổ tinh. Trước kia còn có truyền thuyết nói rằng có người đã thấy nơi Thiên Đế sống trong tiểu hư không. Cung điện Thiên Đế nguy nga, còn có hư ảnh của chư thần, nghe nói ở đó có địa điểm là nơi Thiên Đế ở những năm cuối đời khi trở lại tổ tinh. - Nơi ở của Thiên Đế những năm cuối đời? Khâu Cấm Nhi giật mình: - Sư tỷ có thể nói kỹ hơn không? - Chỉ là truyền thuyết, thật giả chẳng ai biết được. Ngao San San nói: - Nghe nói hồi đó tất cả luyện khí sĩ trong tiểu hư không đều nhìn thấy trên trời đột nhiên xuất hiện một không gian rộng lớn, trùng trùng cung điện tỏa sáng chói lòa. Thân ảnh của chư thần in giữa các tòa điện, Long Thần, Phượng Thần bay lượn bảo vệ Thiên Đế của thần. Cảnh tượng đó vô cùng chấn kinh! Nhưng chỉ là truyền thuyết, các tiền bối nói rất cụ thể nhưng ta cũng từng vào tiểu hư không, chẳng thấy được gì. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi không khỏi mong chờ, đồng thời cũng thấy lạ, tiểu hư không sao lại nối liền với nơi ở của Thiên Đế? Bất tri bất giác họ đã tới Hỏa Đô Thành. Ngao San San nhìn quanh, nói nhỏ: - Nghe nói Hạ Hầu mở ra tiểu không gian, không cẩn thận một chút đã đả thông nơi ở của Thiên Đế ẩn giấu trong hư không. Thật ra không phải nơi Thiên Đế sống mà là nơi an táng Thiên Đế. Có tiền bối nghi ngờ Hạ Hầu thực ra là kẻ trộm mộ, muốn đào mộ Thiên Đế, không thành công nên mới có tiểu hư không. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đều cười, đường đường là Hạ Hầu, Hạ Quan dưới trướng Thần Hoàng sao lại là một kẻ trộm mộ được? - Các ngươi đừng cười, Hạ Hầu thật sự có khả năng là kẻ trộm mộ. Ngao San San tươi cười, thấp giọng nói: - Trong tiểu hư không có rất nhiều bí mật, bảo tàng thì càng nhiều không đếm xuể. Thậm chí còn có thể thấy cả di tích viễn cổ! Nghe nói chính là Hạ Hầu trộm mộ Thiên Đ