[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 324 : Thật là đói (2)

Ngày đăng: 02:44 22/08/19

“Phong Sấu Trúc” buông tay. Hướng Kiếm Môn kim đỉnh chầm chậm cúi đầu, thanh âm già nua không gì sánh được:  - Thỉnh Thần Linh, Kiếm Linh, hưởng dụng tế tự!  Lão giả này cúi đầu xuống thấp. Thâm không xạ tuyến như lưới và âm vân bao phủ khi phóng tới trước người hắn bỗng nhiên ngưng tĩnh, thời gian cũng như đọng lại, chỉ thấy nhục thân hai vị cự phách Hiếu Âm Hiếu Tình chỉ trong khoảnh khắc đã phân giải, chấn thành bột mịn, hóa thành huyết tương huyết khí cuồn cuộn như hai con trường long dâng tới Kiếm Môn kim đỉnh!  Kim đỉnh chấn động, viên Thần châu phong bế Kiếm Môn Thần Linh bị huyết khí huyết tương xông tới, bay đến giữa không trung, thanh âm tế tự vang lên, dường như vạn dân cúng bái.  Chỉ thấy ở chỗ Kiếm Môn kim đỉnh. Một pho tượng Thần Linh to lớn từ trong kim đỉnh Thánh điện đứng dậy, Thần uy ngập trời.  Vị Thần Linh này chính là Linh hồn của môn chủ Kiếm Môn đời thứ nhất, thời khắc này bị huyết khí và huyết tương bao quanh. Bề ngoài Linh hồn xuất hiện huyết mạch càng lúc càng nhiều, trong lồng ngực sinh ra trái tim và phế phủ, dfung mát thường cũng có thể thấy trái tim đang đập.  Máu thịt và cốt cách lục phủ ngũ tạng của của hắn đang nhanh chóng hình thành, tựa hồ đang được phục sinh!  Bàn tay của Kiếm Môn Thần Linh mở ra, kim đỉnh Thánh điện tại chấn động kịch liệt, một thanh kiếm quang lộng lẫy vô song từ từ dâng lên, chuôi kiếm hướng về phía trước. Đó là Kiếm Linh.  Vạn năm cúng bái, trong sơn môn của Kiếm Môn đã tự động diễn sinh ra khí linh!  Thần Linh nắm Kiếm Linh, rút cây kiếm này từ bên trong sơn thể. Hai cỗ Thần uy chồng chất, chấn động hư không, tựa hồ tái hiện lại phong thái của lão tổ tông năm đó suất lĩnh Nhân tộc chém giết Tây Hoang bình định Đại Hoang Thần Nhân.  Ngu đại trưởng lão trong lòng run sợ, ngẩng đầu dùng vẻ mặt thất thần nhìn vị Thần Linh này, chỉ cảm thấy tê cả da đầu:  - Sao lại bại? Hiếu Âm Hiếu Tình không thể nào chiến bại, sao lại trở thành vật tế tự cho Kiếm Linh, Thần Linh? Phong Sấu Trúc sao có thể có thực lực kinh khủng như thế?  Hai đại cự phách bị tế tự, Kiếm Môn Thần Linh, Kiếm Linh cơ hồ bị thúc giục đến trạng thái toàn thịnh, cỗ Thần uy này đủ để bình định hết thảy đám phản loạn!  Đột nhiên, một đạo kiếm quang hiện lên. Lao tới chỗ Thân kiếm ở trong Thánh điện, rồi lại từ bên trong Thần điện bay ra. Hóa thành một đạo quang mang nhanh như thiểm điện xông vào Trấn Phong Đường. - Trấn Phong Đường xảy ra chuyện gì?  Ngu đại trưởng lão tê cả da đầu, thanh Thần kiếm kia chính là vật tượng trưng cho môn chủ Kiếm Môn. Có khả năng triệu hồi Thần kiếm, chỉ có Phong Vô Kỵ vừa mới tiếp nhận chức vị này mới có thể thôi động thanh kiếm này. Hiện tại, Phong Vô Kỵ đã triệu hồi Thần kiếm, điều này chỉ rõ, chỉ sợ bên trong Trấn Phong Đường cũng phát sinh biến cố!  Trong Trấn Phong Đường, sáu mươi bốn kiếm thức cuốn động, từng đạo Kiếm Long tung hoành ngang dọc, thay đổi liên tục, U lão, Hiếu Khuyết, Phong Vô Kỵ cùng Sơn Thần tộc cự phách rơi vào trong trận mới biết được sáu mươi bốn thức rốt cuộc có uy lực đến bực nào, Thủy Tử An luyện chế ra hung binh Kiếm kén đáng sợ đến bực nào.  Kẻ gặp phải Lục thập tứ thức kiếm trận hoàn chỉnh, không có bất kỳ cơ hội nào để đào sinh, hơn nữa kiếm trận xảo quyệt không gì sánh được, Kiếm Long lúc to lúc nhỏ, lúc dài lúc ngắn. Lúc thô thì dài mấy dặm ngắn, lớn mấy trượng, lúc tinh thì so với tơ tằm còn nhỏ hơn, không chỗ không có, vô kiên bất tồi.  Bốn vị cự phách rơi vào trong trận, cực kỳ nguy hiểm, có thể chết dưới kiếm trận này bất cứ lúc nào.  Ánh mắt Phong Vô Kỵ chớp động, đột nhiên một đạo kiếm quang kích xạ mà đến, bắn vào lục thập tứ thức kiếm trận, Phong Vô Kỵ giơ tay lên bắt được đạo kiếm quang này, chỉ thấy kiếm quang gào thét, Thần uy phóng lên trời, chém xuống một kiếm, boong boong boong âm thanh nổ vang không dứt, từng sợi kiếm tơ bị chặt đứt!  Thủy Tử An trong lòng cả kinh, kiếm quang lập loè, chém tới chỗ hắn mà không gặp trở ngại nào!  Chung Nhạc cũng là lấy làm kinh hãi, không chút nghĩ ngợi lấy tay chộp ra sau đầu, “ô...ô...n...g“ Quang Luân tỏa ra sau đầu càng lúc càng sáng, tay chạm vào bên trong vòng sáng, quát lên:  - Lớn lớn lớn lớn lớn!  Kiếm mang kinh thiên bùng sáng ở bên trong lục thập tứ thức đại trận, Chung Nhạc tế lên Bằng Vũ Kim Kiếm đón nhận Thần kiếm, hai thanh kiếm vừa mới đụng chạm, Chung Nhạc lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân da thịt bạo tạc, cũng không phải là Bằng Vũ Kim Kiếm không bằng Thần kiếm, mà là pháp lực của Phong Vô Kỵ quá hùng hồn, Thần kiếm áp chế kim kiếm, khiến hắn không chịu nổi!!  Thủy Tử An vội vã giơ tay lên, bắt được chuôi kiếm của Bằng Vũ Kim Kiếm, mới miễn cưỡng ngăn cản được kiếm này.  U lão đại hỉ, cao giọng nói:  - Có thần kiếm ở đây, Thủy Tử An khó thoát khỏi cái chết! Phong Vô Kỵ, làm tốt lắm!  Phong Vô Kỵ một kích không trúng, đột nhiên lui về phía sau nhanh như thiểm điện, lại thả người nhảy về phía sau tránh thoát khỏi Kiếm tơ của Đại Trận Kiếm kén, cầm kiếm bổ xuống tòa đồng điện đang trấn áp Phong Hiếu Trung.  Sắc mặt của U lão, Hiếu Khuyết cùng Sơn Thần tộc cự phách kịch biến, từng người nhân cơ hội bỏ chạy ra khỏi trận, cao giọng nói:  - Phong Vô Kỵ, ngươi có ý gì?  Kiếm tơ vốn đứt đoạn của Thủy Tử An lập tức được nối lại, tự hóa thành lục thập tứ kiếm thức, bao phủ cự phách của Sơn Thần tộc, toàn bộ ngón tay của vị này đột nhiên vớ nát. Hắn đã đem thân mình luyện thành Thần thạch, toàn thân cao thấp không còn chừa lại chút huyết nhục, lực phòng ngự gần như vô địch, nhưng là lại không chống được những sợi kiếm tơ vô cùng nhỏ.  U lão cùng Hiếu Khuyết lập tức đuổi theo Phong Vô Kỵ, đột nhiên loong coong một tiếng vang lớn, Phong Vô Kỵ dùng một kiếm cắt phá cánh cửa của đồng điện, cánh cửa kia vỡ thành hai mảnh, rơi xuống.  Thủy Tử An khóe mắt giật giật, đình chỉ truy kích, thấp giọng nói:  - Chung Sơn thị, mau mau đi ra ngoài, tên điên kia sắp thoát ra ngoài rồi!  Lời hắn còn chưa dứt, U lão Hiếu Khuyết xông đến trước tòa đồng điện, đột nhiên một đại thủ khô gầy như que củi từ trong điện đồng vươn ra, thoáng cái đã chế trụ yết hầu của U lão.  - Ha ha ha ha ha…  Tiếng cười quỷ dị truyền đến, chỉ thấy ánh mắt U lão lộ ra vẻ hoảng sợ, pháp lực đang bị mất đi với tốc độ cực nhanh, lao thẳng vào trong cánh tay khô gầy kia.  Khí huyết trong thân thể cũng bị trôi đi nhanh chóng, bàn tay đang chế trụ cổ họng của hắn, giống như cũng đồng thời chế trụ Nguyên Thần khiến cho hắn Nguyên Thần vô pháp nhúc nhích.  Dùng mắt thường có thể thấy hắn đã bị khô quắt đi, tinh khí trong Nguyên Thần cũng điên cuồng trôi vào cánh tay kia, căn bản không cố cách nào ngừng lại.  - Bị trấn áp trăm năm, ta quả thực rất đói!  Một thanh niên tóc trắng vóc dáng gầy gò như bóng ma từ trong điện đi ra, giơ vị cự phách U lão lên thật cao, da dẻ hắn vốn khô vàng đã nhanh chóng có sức sống hơn, tóc trắng biến thành đen, hốc mắt khô khốc cũng đã phát ra thần thái sáng láng.  - Cứu ta…  U lão hữu khí vô lực kêu lên.  Hai chữ này còn chưa nói xong, hắn đã gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, đi đời nhà ma.  Thanh niên tiện tay vứt thây khô trên mặt đất, ngẩng đầu quan sát Thủy Tử An, thoạt nhìn hắn không có chút nào giống như người điên, ngược lại hắn còn hiền lành lịch sự, nho nhã lễ độ: “Thủy thúc phụ, đã lâu không gặp.”  Khóe mắt Thủy Tử An lay động, Phong Hiếu Trung, thoát vây rồi.