[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 328 : Nghĩ càng nhiều sai sót càng lộ ra (2)
Ngày đăng: 02:44 22/08/19
Mười mấy vị Luyện Khí sĩ bừng tỉnh.
Đại tế ty tiếp tục cười nói:
- Hậu chiêu thứ nhất của Phong ThườngPhong Thường chính là thập địa hung binh, uy năng cực cường, thế nhưng dù sao cũng không phải là thần binh. Bốn vị Âm Tình Viên Khuyết và Thần sứ ở Kiếm Môn của thần tộc chúng ta đều là cự phách. Còn Kiếm môn chỉ có Phương Kiếm Các, Quân Tư Tà và Phong Sấu Trúc là cự phách, bên ta có năm chúng có ba, dù có trong tay thập đại hung binh cũng không làm gì được chúng ta. Đám tùy tùng mà Hiếu Mang Thần tộc chúng ta mang theo như Trùng Lê, Thần Hủy, Quỳ Long, Đương Hỗ, Minh Xà, Long tộc, Sơn Thần tộc đều có Luyện Khí sĩ và Cự phách, chúng sẽ là bia đỡ đạn tốt nhất cho chúng ta.
Hắn thản nhiên nói:
- Còn Ngu Trường Cơ, người này dã tâm cũng khá lớn, thực lực đủ mạnh, nhưng vì dã tâm lớn nên đây lại chính là nhược điểm của hắn, hắn tất nhiên sẽ liều mạng tàn sát tộc nhân của mình, bởi vậy hắn cũng là bia đỡ đạn. Có những tấm bia đỡ đạn này, chúng ta dư sức chống lại sát chiêu thứ hai của Phong ThườngPhong Thường. Đó chính là Kiếm Linh và Thần Linh. Hậu chiêu này sẽ nhanh chóng suy yếu, còn Hiếu Mang thần tộc chúng ta lại bảo toàn được nguyên khí.
Mười mấy vị Luyện Khí Sĩ trẻ tuổi của Hiếu mang Thần tộc lại thêm lần nữa phải than thở.
Đại tế ty cười nói:
- Tế tự thần linh, tế phẩm cần phải chuẩn bị nhiều vô cùng, để duy trì thần linh được vận chuyển mỗi một khắc đều cần tiêu hao nhiều tế phẩm hơn nữa. Để phát động Thần Linh và Kiếm linh đạt đến trình độ Thần Ma như thế, hẳn là trước khi chết Phong Thường đã chuẩn bị tế phẩm cao cấp, chúng ta tấn công Đại Hoang làm tiếu hao tế phẩm của chúng. Uy lực của Thần Linh và Kiếm linh sã nhanh chóng tiêu tan, khiến cho Nhân Tộc không còn sức chiến đấu.
Những Luyện Khíu sĩ trẻ tuổi ở trong thần miếu đã bội phục địa tế tư sát đất, thông qua những cuộc đấu trí này có thể cảm thấy được trí tuệ cao tuyệt của hắn.
- Phong Thường chắc chắn còn để lại hậu chiêu thứ ba, có lẽ là lệnh bài của Thủy tử An. Trước khi chết, Thủy Tử An đã giao lệnh bài cho Chung Sơn thị. Bọn chúng nhất định dùng lệnh bài xin viện quân từ các tộc khác tới.
Đại tế ty mỉm cười nói:
- Theo suy đoán của ta, những lệnh bài này chắc chắn chưa được phát ra, thông tin mới nhận được thì Tây Hoang, Đông Hoang, Bắc Hoang, Nam Hoang và Long tộc cự phách và các cự đầu khác vẫn chưa được lệnh bài. Có thể thấy được Ngu Trường Cơ đã cản những lệnh bài này lại. Thế nên hậu chiêu này đã vô dụng, nếu không còn hậu chiêu khác thì với hai con bài tẩy đã bị phát động, liệu có thể cản được Hiếu Mang thần tộc chúng ta không?
Vì lẽ đó, khi ta cảm ứng được thần uy của Kiếm Linh và thần linh, lập tức ra lệnh cho các ngươi thúc binh ra khỏi Liên Vân sơn.
Đám Luyện Khí Sĩ trẻ tuổi hoàn toàn thán phục vị Đại tế ty tâm tư cẩn mật này.
Thật lợi hại, trí tuệ của Đại tế ty thật sự rất lợi hại, dựa vào trí thuệ cường đại như thế, sao lại không trăm trận trăm thắng được chứ?
Tốc độ di chuyển của Luyện Khí sĩ đại quân Hiếu mang Thần tộc cực nhanh, ngay cả khi vừa đi vừa trò chuyện cũng đã vượt qua ngàn dặm.
Bên trong tòa thần miếu, đại tế ty tính toán một lúc, cao giọng nói:
- Bây giờ đã có thể dùng Thông Thần cảnh để kiểm tra tình huống bên trong kiếm môn, hãy cùng ta kích phát Thông Thần Minh Kính, để ba mặt kính đồng thời soi sáng kiếm môn!
Lập tức có Thần tộc lực sĩ dùng vân xa nhấc Thông Thần Minh Kính lên, chính là vân xa có hào quang bảy màu. Có thể biến thành các loại hình dạng, bây giờ bị làm thành đài đặt Thông Thần Minh Kính.
Ba mặt Thông Thần Minh Kính bị tế lên, ánh sáng bắn ra từ kính chiếu về phía kiếm môn.
Hiếu mang Thần tộc cũng từng dùng loại thủ đoạn này để nhìn trộm Thần Nha tộc ở bên ngoài mấy vạn dặm, kết quả bị Thần Nha tộc đại tế ty dùng hỏa thuật thiêu đốt thông Thần Minh Kính. Ở trong Liên Vân sơn mạch, Thông Thần Minh Kính, dù sao từ Liên Vân sơn mạch đến kiếm môn cũng cách xa nhau năm vạn dặm,. Còn bây giờ phát huy hết uy lực của Thông Thiên Minh Kính thì có thể nhìn thấy hết mọi chuyện đang diễn ra trong Kiếm Môn
Ba đạo kính quang trùng chồng lên nhau, trong gương chiếu rọi tình hình trong Kiếm Môn, từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Đại tế ty mỉm cười, thoả thuê mãn nguyện, ngẩng đầu đánh giá mặt kính, trên mặt kính hiện lên quang cảnh của Kim Đỉnh Kiếm Môn. Đột nhiên kính quang vặn vẹo giống như không thể khống chế, hình ảnh nhập nhòe của một lão giả tóc trắng truyền đến.
Vị kia Bạch Phát Lão Giả xoay người nhìn về phía Minh Kính, dù cách hơn bốn vạn dặm nhưng ánh mắt của lão như đang nhìn chằm chằm vào Đại tế ty đang đứng trước gương.
Đại tế ty trong lòng cả kinh, la thất thanh:
- Phong Thường!
- Hiếu sơ Thương Sơn, đã rất lâu không gặp.
Minh Kính chấn động, lại có thế truyền ra tiếng người:
- Cuối cũng cũng dụ được ngươi ra.
Đại tế ty sởn cả tóc gáy, toàn thân đã lạnh ngắt, vội vã cao giọng nói:
- Ngừng quân, ngừng quân! Tất cả dừng lại. Trở về Tây Hoang, quay lại lãnh địa Thần tộc.
Đại quân của Hiếu Mang Thần tộc đại loạn, đại tế ty gầm lên, liên tục hạ lệnh, mới có thể khiến đại quân dừng lại, quay về Liên Vân sơn mạch, thế nhưng cũng mất tận nửa canh giờ.
Đại tế ty tâm thần đại loạn, tóc bạc phấp phới, lẩm bẩm nói:
- Hắn giả chết, hắn giả chết… Đúng, hắn chuẩn bị giết ta, hắn muốn tính mạng của ta… Ta phải đi, nhất định phải trở lại Thần Miếu Thánh sơn, mượn Thần Linh của bộ tộc, giết chết hắn, ta phải rời đi! Dựa vào tốc độ của ta, trước khi trở về Thánh sơn hắn nhất định không thể đuổi kịp.
Hắn vừa nói tới chỗ này, đột nhiên ánh mắt đờ đẫn, ngơ ngác nhìn phía đại quân Hiếu Mang thần tộc ở dưới chân mình.
Đại tế ty ngây ngốc xoay người lại, nhìn đám Luyện Khí Sĩ trẻ tuổi đang đứng ở sau mình, trái tim bỗng trở nên lạnh lẽo.
- Ta đi rồi, Phong Thường sẽ giết sạch bọn chúng, Thần tộc trẻ tuổi của bộ tộc, sẽ tử thương vô số, đứt mất căn cơ thì ngày diệt tộc đã không còn xa.
Mái tóc bạch không gió mà bay, tâm tư hắn càng ngày càng lạnh.
- Ta đi rồi bọn chúng sẽ chết, ta không thể đi, chỉ có ta mới có thể ngăn trở Phong Thường.
Đại tế ty lẩm bẩm nói:
- Ta nhất định phải dùng mạng của mình, đổi lấy mạng bọn chúng. Phong Thường, ngươi nhất định đã sớm nghĩ đến chuyện này, Ta thua rồi, ta nghĩ quá nhiều, mà nghĩ càng nhiều, thì sai cũng càng nhiều.
Lần sai lầm này, hắn phải dùng tính mạng để trả giá.