[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 545 : Côn Luân Cảnh
Ngày đăng: 02:46 22/08/19
- Đúng là âm hồn bất tán!
Chung Nhạc quay lại thì thấy hai con đại bằng đang truy sát phía sau, bất giác chau mày. Luận về tốc độ đúng là hắn thua kém Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu một bậc. Luận tu vi hắn cũng thua hai vị cự phách tu thành chân linh này rất nhiều. Điều này hắn đã được lĩnh hội khi ở Thập Vạn Đại Sơn.
Tại Tây Hoang Thần Đình, thần uy của chư thần trấn áp pháp lực của tất cả mọi người, cũng không thể phi hành được. Khi đó tất cả đều bị tiếng tù và khống chế, Chung Nhạc dựa vào nhục thân và Bằng Vũ Kim Kiếm và bảy món bảo vật khác mới liều mình lưỡng bại câu thương được với hai người Bằng Kim Dật.
Nếu không có thần uy áp chế, e là hắn khó lòng chống lại được dù chỉ một trong hai người Bằng Kim Dật.
Đương nhiên Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang đã không được hắn để tâm tới. Hai người đó mười phần thực lực thì đã mất tới bảy phần. Nếu tay chân vẫn còn thì đương nhiên Chung Nhạc sẽ chủ động tránh né.
Dù sao hắn cũng vẫn là Pháp Thiên Cảnh, khó lòng đối kháng với những cự phách Chân Linh Cảnh.
- Giờ chắc Cấm Nhi tới Đại Tuyết Sơn rồi nhỉ?
Chung Nhạc lao đi, trong Thập Vạn Đại Sơn đột nhiên có các thân ảnh vô cùng cường đại giáng lâm, đáp xuống trước Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang. Chính là Phong Vô Kỵ, Côn Đại tiên sinh và Hạ tông chủ mấy người bọn họ. Ngoài ra còn có các Đại Tế Tư của Sơn thần tộc, Tất Phương thần tộc, Quỷ thần tộc, Thần Nha tộc, đều là cường giả Thông Thiên Cảnh.
Tây Hoang Thần Đình xuất hiện, hư ảnh chư thần và Bích Tà Thần Hoàng xuất hiện trên thế gian, tái hiện lại cảnh tượng của năm vạn năm trước, thần uy xung thiên, thần quang chói lòa, đương nhiên cũng kinh động tới các đại thần tộc Tây Hoang khiến họ đều tới tìm hiểu ngọn ngành.
Lúc này Tây Hoang Thần Đình biến mất khiến tất cả cự phách đều chau mày nhìn quanh.
Hạ tông chủ thấy hai người Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang, y phục tan tành, mặt đầy máu, lại còn mất hết tay chân, thậm chí đến tóc cũng bị bứt sạch.
Hạ tông chủ nhíu mày, định cho hai người này vào trong nguyên thần bí cảnh để khỏi mất mặt Trọng Lê thần tộc thì Côn Đại tiên sinh cười:
- Hai vị tiểu huynh đệ Trọng Lê thần tộc chắc chắn đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi? Sao không nói về nó nhỉ?
Hạ tông chủ thu tay về, thản nhiên nói:
- Côn Đại tiên sinh hỏi, các ngươi có gì nói nấy đi!
Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang nhìn sắc mặt Hạ tông chủ, thấy sắc mặt hắn tối sầm, rõ ràng đã động nộ khí, trách bọn họ làm mất mặt, vội vàng kể lại việc Tây Hoang Thần Đình xuất hiện, tiếng tù và năm vạn năm trước vang lên, Bích Tà mang theo tù và vào trong Thần Đình.
- Bích Tà Thần Hoàng sắp hồi sinh?
Các vị đứng đầu các thần tộc sắc mặt kịch biến, Côn Đại tiên sinh nặng nề trầm giọng nói:
- Tộc ta có thành huấn của tổ tông, nếu Tây Hoang Thần Ssình xuất hiện thì bắt buộc phải đánh thức anh linh tổ tông.
- Hạ thị ta cũng có tổ huấn này!
Hạ tông chủ sắc mặt nặng nề nói.
Phong Vô Kỵ thấp giọng nói:
- Hiếu Mang thần tộc ta cũng có tổ huấn như vậy.
Các vị đứng đầu nhìn nha, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt. Đánh thức anh linh tổ tông là đại sự chưa từng có. Lão tổ của Hiếu Mang thần tộc đã đành, danh tiếng năm đó không bằng Trọng Lê thần tộc, cũng không bằng Côn Bằng thần tộc. Hai vị lão tổ của Côn Bằng thần tộc và Trọng Lê thần tộc đều đã được phong hầu, địa vị chỉ thua kém Thần Hoàng!
Đánh thức anh linh Thần Hầu, tuyệt đối là đại sự!
Ngoài ba tộc này còn có lão tổ tông của Bạch Trạch thị, long tộc và ma tộc, năm đó cũng thoát được kiếp nạn đó, còn lão tổ tông của các thần tộc khác thì không có thân phận địa vị như vậy.
Phong Vô Kỵ quyết đoán nói:
- Nếu vậy thì mời anh linh lão tổ tông ra bàn bạc đối sách!
Mọi người rời đi trở về tộc mình. Côn Đại tiên sinh thì thông qua đồ đằng trụ liên lạc với anh linh tổ tông ở Mộc Diệu Tinh. Một lúc sau, truyền tống trận rung chuyển, một con cá lớn bơi ra từ truyền tống trận tới Tây Hoang, chính là thần linh của Côn Hầu người đã luyện chế Thần Dực Đao.
Con cá lớn biến thành thần nhân Kim Bằng, thản nhiên nói:
- Hiếu Mang tỉnh lại chưa?
Từ trong Hiếu Mang Thần Miếu tiếng chấn động ác liệt, chân thân của Bàn Ngao ba đầu phá vỡ thần miếu bay lên, biến thành thần nhân ba đầu, nói:
- Hiếu Mang bái kiến Côn Hầu!
- Không cần đa lễ.
Côn Hầu thần linh bình tĩnh nói:
- Năm đó tuy ta và long tộc có hiềm khích, chính chiến sát phạt, nhưng việc này cũng không thể không thông báo cho bọn họ. Ngươi thông báo cho Bạch Hầu, ta thông báo cho năm kẻ địch của long tộc.
Thần nhân ba đầu gật đầu, tinh thần lực dao động truyền tới Bắc Hoang. Một giọng nói lập tức nổ ra trên bầu trời Băng Phong Cổ Thành ở Bắc Hoang:
- Bạch Hầu, Bạch Hầu! Bích Tà Thần Hoàng sắp hồi sinh, mời Bạch Hầu tỉnh lại gặp mặt!
Băng Phong Cổ Thành không có động tĩnh gì, một lúc sau Bạch Trấn Hoang bay lên, cao giọng nói:
- Tiền bối, gia tổ chiến tử, đồng quy vu tận với Mẫu Hoàng, anh linh đã tan.
- Bạch Hầu hồn tiêu phách tán rồi?
Thần nhân ba đầu Hiếu Mang lão tổ thu thần thông về, chau mày lại.
Côn Hầu thần linh thì dùng tinh thần lực truyền âm tới Đông Hải Long Thành. Trong long thành, Long Hầu thần linh hồi tỉnh, đánh thức lão tổ của bốn tòa long thành khác, dặn dò tử đệ long tộc:
- Bích Tà Thần Hoàng hồi sinh, đây là thời khác sinh tử tồn vong, các ngươi phải luôn luôn tế tự bọn ta, không được có bất cứ sự lơ là nào!
Linh của nam con thần long phá không bay đi.
Còn tại Nam Hoang, bên trong Thiên Hầu Cung, đột nhiên thần linh của một vị thần nhân giẫm trên song long bay trên không trung hướng về thao, chính là thần linh của Hạ Hầu và hai con hỏa long.
Thần linh của Hạ Hầu tới, trầm giọng nói:
- Ta đã thông báo cho Ma Hầu, chỉ là hắn quá nhát gan, không biết có tới không.
Đang nói thì ma khí cuồn cuộn đáp xuống biến thành linh của một vị ma thần nghìn tay, cười:
- Bích Tà Thần Hoàng hồi sinh, việc liên quan sinh tử, sao ta không dám?
Thần linh của chín vị thần hầu tề tựu, thần uy ngập trời, thậm chí đến tầng mây thuần dương cũng bị xung kích tan đi, trấn áp các hoang của tổ tinh, khiến mọi sinh linh đều run rẩy sợ hãi nằm rạp dưới đất, luyện khí sĩ cũng giật mình thon thót đầy bất an.
- Bích Tà Thần Hoàng tuyệt đối không được hồi sinh. Chúng ta đã xưng thần khi hắn còn sống, cúi đầu tuân lệnh hắn mà còn suýt nữa bị hắn hại chết.
Thần linh Hạ Hầu lạnh lùng nói:
- Lúc đó hắn sắp chết nên không đối phó với chúng ta. Di chuyển tộc nhân đi cũng là sợ chúng ta trả thù. Hắn trốn trong lăng mộ, chẳng ai làm gì được hắn. Nhưng nếu hắn hồi sinh thì chúng ta có cơ hội để tiêu diệt hắn.
Các vị khác gật gù, Côn Hầu gật đầu nói:
- Năm đó hắn đồ sát mấy vạn thần ma, gieo gió thì nay gặt bão thôi.
Lão tổ Hiếu Mang nhíu mày:
- Hắn để lại sáu thánh linh, muốn kết hợp diễn hóa thành Thánh Linh Thể chí cao vô thượng. Nếu hắn hồi sinh thì sẽ hơn xa trước kia. Nhưng nếu sáu thánh linh rơi vào tay chúng ta thì chúng ta cũng có thể thắng được trước kia.
Ngao thị long tổ trầm giọng nói:
- Việc không thể chậm trễ, hom nay hãy mở hoàng lăng, bắt và giết hắn!
- Khoan đã!
Ma Hầu đột nhiên nói:
- Bích Tà Thần Hoàng rốt cuộc sống hay chết? Nếu hắn vẫn sống thì..
- Không thể nào, Thiên Đế cũng không sống nổi năm vạn năm!
Chư vị thần linh thần hầu đứng dậy:
- Ma Hầu, hắn quá nhát gan, chúng ta đi lần này buộc phải luyện hóa được hắn, cho hắn hoàn toàn biến khỏi thế gian. Chúng ta cùng xuống hoàng lăng giết Bích Tà Thần Hoàng!
Thần linh Ma Hầu do dự một chút, liều mình theo bọn họ. Chín thần linh cấp thần hầu không ngừng được các sinh linh và luyện khí sĩ trong tộc tế tự khiến năng lượng của họ được hồi phục. Thần quang trogn Thập Vạn Đại Sơn chói lòa, biến thành các loại hình thái dị bảo, oanh kích xuống dưới!
Uỳnh uỳnh!
Thập Vạn Đại Sơn nổ tung, các ngọn núi nổ tan tành, Thần Đình dưới lòng đất lại hiện ra. Thần linh chín vị Thần Hầu cố gắng phá vỡ cửa vào Hoàng Lăng rồi biến mất ở bên trong.
Phong Vô Kỵ, Hạ tông chủ mấy người đứng bên ngoài đợi, hết ngày này tới ngày khác, thần linh chín vị thần hầu vẫn không thấy đâu khiến họ vô cùng lo lắng.
Lúc này, Chung Nhạc bay tới Tây Hoang Đại Tuyết Sơn, trên Đại Tuyết Sơn có Thần Thứu tộc. Luyện khí sĩ của Thần Thứu tộc đều trọc đầu, thích ăn xác thối, là thần tộc không được mọi người yêu thích gì.
Trên ngọn Đại Tuyết Sơn lớn nhất, Khâu Cấm Nhi quấn mình trong áo choàng trắng, làn da trắng hơn tuyết, bên cạnh là hai luyện khí sĩ Thần Thứu đứng nói chuyện.
- Nàng ta bao giờ thì chết?
Một luyện khí sĩ Thần Thứu tộc lẩm bẩm:
- Đợi mấy ngày rời rồi còn chưa lạnh chết. Ta đợi để ăn đây.
- Hay là chúng ta đánh chết nàng ta đi? Để mấy ngày là sẽ thối rữa.
Luyện khí sĩ kia cười nói.
Người kia rụt đầu:
- Ta nghĩ chúng ta không đánh lại được đâu, cứ đợi nàng ta bị chết vì lạnh đi thì ổn hơn.
Khâu Cấm Nhi cũng không làm gì được hai luyện khí sĩ Thần Thứu tộc này, lấy ra mấy túi đồ ăn, nói:
- Hai vị sư huynh, nếu đói thì ta có mấy thứ này.
- Không ăn!
Hai luyện khí sĩ Thần Thứu rướn cổ cao kiêu ngạo:
- Bọn ta không ăn mấy thứ ngươi cho, bon ta ăn những thứ nhặt dưới đất.
Khâu Cấm Nhi hết cách, nhìn quanh, đột nhiên thấy một đạo hồng quang bay tới, mừng rỡ đứng dậy:
- Sư ca ta tới rồi. Các ngươi mau trốn đi, sư ca ta nóng tính, chưa biết chừng sẽ đánh chết các ngươi đấy!
Phía sau đạo hồng quang còn có hai đạo kim quang, tốc độ cực nhanh.
Khâu Cấm Nhi vội đốt cây nhang Chung Nhạc đưa cho, khói nhanh bay lên tụ lại trên không chứ không tan đi.
Cuồng phong trên tuyết sơn thổi mạnh nhưng không thể đánh tan khói nhang. Khói nhanh biến thành một cái cánh cửa trên không trung.
Đằnh sau cánh cửa này là núi xanh nước biếc, núi cao hùng vĩ, nước chảy thành dòng, thấp thoáng có thể thấy các tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, có phượng hoàng bay lượn, xây tổ, xây dựng thần cung thần điện trên cây ngô đồng cao nghìn vạn trượng. Đúng thật giống như thế giới trong thần thoại!
Tại nơi đối diện với cánh cửa là một tấm bia đá cao vạn trượng, phía trên có khắc hai chữ.
- Côn Luân.
Thế giới phía sau cánh cửa chính là Côn Luân!
Cây nhang này chính là cây nhang Xích Tuyết đưa cho Chung Nhạc trước khi đi. Xích Tuyết khi đó đưa Anh Nữ đi, yêu cầu Chung Nhạc nhất định phải tới Côn Luân thăm họ.
- Cấm Nhi, vào trong đi!
Chung Nhạc bay tới, hét lớn. Khâu Cấm Nhi vội vàng vào trong cánh cửa, phía sau cuồng phong ập tới, Chung Nhạc nhanh như chớp lao vào trong cánh cửa, tinh thần lực cuộn lên cuốn theo cây nhang, đưa tay túm lấy Khâu Cấm Nhi bay đi.
Hai con đại bằng lao tới, lao vào trong Côn Luân ngay trước khi cánh cửa biến mất.
Cánh cửa biến mất, chỉ còn lại hai luyện khí sĩ Thần Thứu kia.
- Cưu Nhiên Đăng, những kẻ kia chạy đâu rồi?
Một luyện khí sĩ rụt cổ hỏi.
- Không biết.
Luyện khí sĩ tên Cưu Nhiên Đăng kia vươn cổ quan sát nơi cánh cửa biến mất, ảo não nói:
- Đợi mấy ngày công toi. Nàng kia không bị đông cứng mà chết, muốn nhặt cái xác ăn mà cũng không được… Đi thôi đi thôi, về Linh Thứu Cung!