[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 548 : Hội Dao Trì

Ngày đăng: 02:46 22/08/19

- Thiên Ngô Tôn Thần bị tám con tọa kỵ này kéo kẻ thù tới đúng là đủ đau đầu rồi. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đều cạn lời, Chung Nhạc nghĩ bụng: - Vừa rồi Thiên Ngô Tôn Thần nói ở đây từng là Côn Luân Thiên Đình, Luân Hồi Đại Thánh Đế ở đây xử lý chính sự. Vậy thì đây chính là Thiên Đình của Lục Đạo Giới đầu tiên. Khi ta mở vòng luân hồi thứ sáu từng thấy cảnh tượng Lục Đạo Giới đầu tiên bị hủy diệt. Khi đó có một vị vô cùng tà ác đi ra từ trong sương sọ của Lục Đạo Cự Thần, hủy diệt toàn bộ thần ma trong Thần Đình… Khi đó Chung Nhạc thấy Thần Đình sụp đổ, mọi thứ đều tan tành, sáu tòa thiên cung cũng bị hủy diệt. Côn Luân Cảnh có lẽ chính là một trong số những mảnh vỡ của các tòa thiên cung này, đưa các thần ma chạy thoát khỏi kiếp nạn, xây dựng vùng đất mới ở đây. Nhưng Côn Luân Cảnh làm thế nào nối liền với Tổ Tinh, tại sao lại có thể từ Tổ Tinh tới Côn Luân Cảnh được? Còn nữa, các chủng tộc thần ma trên Tổ Tinh liệu có tới từ Côn Luân Cảnh hay từ nơi khác? - Quan trọng nhất là những thần ma năm đó họ thần thông quảng đại, chưa biết chừng gặp vị thần tà ác kia. Không biết họ có để lại ghi chép hay truyền thuyết gì không? Chung Nhạc suy nghĩ rồi nói: - Còn nữa, sáu vòng luân hồi bị phá vỡ vậy thì liệu có phải Côn Luân Cảnh rất gần với những mảnh vỡ đó không? Có tìm được chúng không? Tây Vương Mẫu Quốc hiện nay và Luân Hồi Đại Thánh Đế năm xưa có quan hệ gì? Làm thế nào tu thành sáu vòng luân hồi tại Côn luân? Có thể biết thêm được bí mật gì không? Hắn có quá nhiều điều chưa biết cần được giải đáp, nhưng Thiên Ngô Tôn Thần không có ở đây, những điều đó vẫn chỉ là sự nghi hoặc. Đột nhiên tám con Kim Quang Hống lầm bầm: - Tứ Nhi, ngươi nói xem nếu chúng ta gặp phải kẻ thù của lão gia nữa thì phải làm sao? Lão gia chặn Hỏa Chính và Vũ Minh đủ mệt rồi. Tuy không chết được nhưng khó tránh được bị thương. NHỡ gặp một vị Tôn Thần nữa thì chúng ta sẽ toi mất. - Theo ta thì đừng kéo theo cái xe nát này nữa. Nó quá nổi bật dễ thu hút chú ý. - Đúng, cất xe đi, chúng ta cũng biến hình đi khỏi bị nhận ra. Tám con Kim Quang Hống thu cánh lại, nhục thân biến đổi, không lâu sau trước mặt Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi là tám con hổ con kim mao dài chỉ khoảng một thước, rất đáng yêu, chỉ là phía sau mọc một cái đuôi già dài ngoằng. Phía sau vai chúng là đôi cánh nhỏ màu kim lấp loáng. Khâu Cấm Nhi không kìm được chạm vào đôi cánh của một con Kim Quang Hống, cảm giác lông mềm mại rất thoải mái. Con Kim Quang Hống cũng rất dễ chịu, dụi vào chân nàng, một đàn tiểu lão hổ chạy tới dụi tới dụi lui quanh chân nàng như đàn mèo con. - Chẳng trách mà Thiên Ngô Tôn Thần không nỡ chừng phạt bọn chúng. Chung Nhạc dở khóc dở cười, nghĩ bụng: - Nhưng chúng đều là cự đầu Pháp Thiên Cảnh mà. Trong Kiếm Môn ta cũng là cấp trưởng lão, đâu có thể không chú ý thân phận như vậy? Nếu cự đầu Pháp Thiên Cảnh trên Tổ Tinh cũng đáng yêu thế này thì ta cũng muốn nuôi một đàn… - Yên lặng, yên lặng nào! Tiểu lão hổ nhiều tuổi nhất mặt nghiêm túc gọi những con béo mập còn lại: - Chúng ta còn có chính sự, đợi tới Tây Vương Mẫu Quốc rồi tính tiếp! Tám con hổ cất cỗ xe đi, chúng lấy họ là Thiên, không cha không mẹ, Thiên Ngô đặt tên cho chúng rất đơn giản: Thiên Nhất, Thiên Nhị, Thiên Tam, cho tới Thiên Bát. - Hai vị sư huynh, chúng ta đi thôi! Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi bay trên không, tốc độ cũng không chậm hơn ngồi xe là bao, chỉ không thoải mái bằng ngồi xe. Tám con tiểu Kim Quang Hống tròn quay bay lên bay xuống rất vui vẻ quanh họ. Đột nhiên một con Kim Quang Hống lấy ra một cây đàn nhỏ, đặt ngang trên đầu gối, bảy con khác nằm ngửa ra, vây quanh Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi bay ngược, mấy đôi cánh ngẵn tủn đập đập. Tiếng đàn vang lên, giống như tư tình thiếu nữ, lại như lý tưởng thiếu nam. Tiếng đàn vang lên, tiếng hát vang vọng, đàn hổ hát bài ca kết duyên khiến Khâu Cấm Nhi và Chung Nhạc đều đỏ mặt. Bài hát này kẻ việc phu thê bái đường thành thân, hôm nay ngày lành, đêm xuân một khắc, tiểu phu thê nên thân mật thế nào đây. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đều chưa trải qua việc này bao giờ, tim đập thình thịch, cũng may đám nhỏ này không phải quá đà, hát xong không thật sự bắt họ vào động phòng. Mặt trời lên, mọi người cuối cùng cũng tới Tây Vương Mẫu Quốc, Chung Nhạc nhìn về phía trước, Tây Vương Mẫu Quốc đúng là nơi cường giả nhiều như lá mùa thu. Chỉ một ngôi miếu hay cung điện bất kỳ đều có khí tức của cự phách tỏa ra. Đối với hắn mà nói đúng là vào thế giới thần thoại. Đột nhiên thần uy ập tới, thần uy khủng bố lướt qua bầu trời, lầu thuyền bảo loan, tiếng trống chiêng huyên náo, là mấy vị thần đang bay tới ngọn thần sơn này. Ngọn thần sơn đó giống như cột chống trời, cao chót vót, mây mù quấn quanh sườn núi, Kiếm Môn Sơn tuy rộng, cao không thấy đỉnh nhưng so với ngọn thần sơn này thì lại bé hơn rất nhiều. Trên thần sơn, thần quang trang nghiêm lan tỏa chiếu sáng cả bầu trời, thấp thoáng có thể thấy các tòa thần cung thần điện huy hoàng nguy nga giống như nơi ở của chúng thần vậy. - Ngọn thần sơn đó là Côn Luân Sơn, là thánh sơn nổi danh nhất Côn Luân Cảnh, cũng là thiên cung trọng địa của Tây Vương Mẫu Quốc. Thiên Nhất nghiêm mặt: - Hôm nay không được phép gây sự! Chúng ta tới để giúp lão gia nở mày nở mặt không phải làm mất mặt lão gia! - Có được ăn vụng không? - Có phải lấy trộm đồ chỉ cần không bị bắt là không mất mặt lão gia? - Gặp kẻ thù thì phải làm sao? Chúng ta có được đánh họ không? - Chúng ta có thể chế giễu những kẻ xấu xí không? - Thấy những kẻ hợp khẩu vị thì có được ăn không? - Nghe nói vườn Bàn Đào của Tây Vương Mẫu có thần dược. Bảy con Kim Quang Hống mỗi con một câu nói liên mồm, Thiên Nhất đau đầu gầm lên một tiếng bảy con còn lại lập tức ngậm miệng. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi dở khóc dở cười, bụng thầm đồng cảm cho Thiên Ngô Tôn Thần. Vị Tôn Thần này có lẽ vẫn còn trẻ, có tiền đồ rộng mở, không ngờ lại dính vào tám bảo vật sống này, tự nhiên có một đống kẻ thù. Nhưng tám còn Kim Quang Hống đúng là rất đáng yêu khiến người ta khó lòng nổi giận được. Đương nhiên tiền đề là không động tới ngươi. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cùng đàn Kim Quang Hống bay lên Côn Luân thần sơn, bay rất lâu mới tới sườn núi, họ không khỏi kinh hãi: - Ngọn thần sơn này rốt cuộc cao bao nhiêu? Bay thêm nửa ngày nữa mới tới đỉnh. Tới đây Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi càng thêm chấn kinh, cung điện trùng trùng, đều là nơi ở của các vị thần, cho dù lâu như vậy vẫn còn thần uy. Những tòa kiến trúc này vô cùng nguy nga, chúng thần năm xưa đã xử lý công việc ở nơi này, duy trì sự hoạt động của Lục Đạo Tinh Vực. Ai đã tạo ra ba nghìn Lục Đạo Giới? Ai đã tạo ra ba nghìn Lục Đạo Luân Hồi? Ai đã hủy diệt Lục Đạo Giới đầu tiên, đồ sát chúng thần, phong ấn huyết mạch của Phục Hy thần tộc? Tới nơi này Chung Nhạc dường như thấy được cảnh tượng của mười vạn năm trước chầm chậm đi qua trước mặt. Hắn đi trong thiên cung như đi vào dòng lịch sử mênh mông, nặng nề, đại khí. - Đây chính là Tây Vương Mẫu thiên cung. Thiên Nhất khá trưởng thành, nói: - Chúng ta tới Dao Trì bên đó xem xe, đơi lão gia tới tìm chúng ta. Tới Dao Trì thì lời nói và hành động đều phải thận trọng. Vào được Dao Trì chí ít cũng là đệ tử môn sinh của chư thần, tuyệt đối không được gây thù chuốc oán cho lão gia nữa! - Lão gia giờ còn chưa tới, không phải bị đánh chết rồi chứ?  Thiên Tứ chớp mắt hỏi. - Đúng rồi, Chung sư huynh, hai người định đi đâu? Thiên Nhất mặc kệ hắn, nhìn Chung Nhạc hỏi. Chung Nhạc tim khẽ động, nói: - Bọn ta cũng định tới Dao Trì. Mọi người cùng lên đường tới Dao Trì. Không lâu sau, một mặt hồ màu kim lấp lánh. Cảnh tượng mỹ lệ xuất hiện trước mặt họ. Phía trên mặt hồ là những đám mây khổng lồ, bên trong rủ xuống thạch nhũ hình dạng giống ngọn núi đầy màu sắc. Có bao nhiêu đám mây là bấy nhiêu ngọn thạch nhũ, lửng lơ trên mặt nước. Phải có tới hàng vạn ngọn thạch nhũ, phía trên đám mây hình thành vân đài rộng lớn, cột bằng trụ ngọc, đỉnh bằng vàng, núi ngọc cầu mây, nhìn tựa tiên cảnh, có bậc thang là có thể lên vân đài. Trên vân đài đã có chật ních các luyện khí sĩ từ các tộc tập trung ở đó, vô cùng náo nhiệt. Mấy người Chung Nhạc lên trên vân đài nhìn thì các tộc luyện khí sĩ giống như sống trên mây vậy, không có bất cứ khí tức khói lửa nào. Chung Nhạc nhìn xung quanh trong lòng đầy bất ngờ.Các luyện khí sĩ ở đây đều rất cường đại, ở Tổ Tinh đều có thể là đường chủ, trưởng lão. Hơn nữa họ đều là đệ tử của thần ma, cảnh giới tương thông, tu vi pháp lực thực lực càng mạnh hơn. Có công pháp, thần thông, hồn binh tốt hơn các luyện khí sĩ trên Tổ Tinh. - Người so với người tức chết người, sao so với sao cũng tức chết sao. Không tới Côn Luân thì không biết núi cao còn có núi cao hơn. Chung Nhạc thầm cảm khái, tám con tiểu lão hổ chạy qua chạy lại, đột nhiên kêu lên kinh hãi. Thiên Nhất sầm mặt, quát Thiên Thất: - Nhả ra! Thiên Nhất sầm mặt, quát Thiên Thất: - Nhả ra! Thiên Thất chớp chớp mắt vô tội, hai bên má phồng tròn lên, mặt bất lực. Thiên Nhất tức giận: - Ta thấy ngươi ăn rồi, mau nhả ra! Thiên Nhất há mồm nhả một luyện khí sĩ ra. Vị này không biết là chủng tộc gì, được nhả ra rồi vẫn chưa tỉnh lại, toàn thân ướt nhẹp đứng đó. - Vị sư huynh đây, thật xin lỗi, ta không quản đệ đệ cho tốt… Lão tam, ngươi dám ăn vị sư huynh đây, ta liều mạng với ngươi! Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi hết nói nổi, Khâu Cấm Nhi nói nhỏ: - Sư huynh, muội thấy chúng ta nên tránh xa tám con tiểu lão hổ này xa một chút… Chung Nhạc gật đầu: - Ta giỏi gây chuyện, tám tên này còn giỏi hơn cả ta! Vẫn là nên đi hỏi dò tung tích của Xích Tuyết và Anh Nữ. Xích Tuyết và luyện khí sĩ của Phượng Hoàng tộc cùng tới Nam Hoang, vậy thì chỉ cần tìm luyện khí sĩ Phượng tộc là tìm được Xích Tuyết bọn họ rồi.