[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 553 : Quy Khư nghìn năm xuất hiện một lần
Ngày đăng: 02:46 22/08/19
Trong tinh vực hỗn loạn cách xa Côn Luân Cảnh, các ngôi sao giống như những hạt đậu trong nồi sôi sùng sục, bị dẫn lực hỗn loạn khiến cho chuyển động không theo bất cứ quy luật nào, giữa quần tinh chính là A Đà Cảnh.
Năm đó Côn Luân Thiên Đình sụp đổ, trong đó một mảnh Thiên Đình đưa đông đảo các ma thần rơi tới nơi này, hình thành A Đà Cảnh.
Ma thần trong A Đà Cảnh sinh sôi nảy nở, hậu duệ ma thần liên miên bất tuyệt, vì là nơi đâu đâu cũng hung hiểm, thậm chí trên bầu trời cũng thỉnh thoảng lại có mảnh vỡ các vì sao rơi xuống, vì thế ma tộc cường đại dị thường.
Đứng trên A Đà Cảnh nhìn lên trời sẽ thấy thiên tượng hỗn loạn, các vì sao chuyển động không theo quỹ đạo, hình thình khu phong bế tự nhiên, khiến các luyện khí sĩ ma tộc ở A Đà Cảnh không thể ra khỏi nơi đây.
Ma thần thì có thể xuyên qua tinh vực hỗn loạn nhưng cũng lành ít dữ nhiều.
Hôm nay tiếng tù và vang lên, trong A Thác Thiên Cung của A Đà Cảnh, các ma thần cổ xưa dẫn các môn sinh đắc ý của mình ngẩng lên nhìn thiên khung.
Quần tinh vốn rối như tơ đột nhiên càng trở nên hỗn loạn hơn, các ngôi sao giống như chuột gặp phải mèo, bay loạn bốn phương tám hướng.
Trong Thiên Cung, một vị ma thần cao lớn đứng dậy, nhấc tay chỉ vào trung tâm hỗn loạn.
Ở đó quần tinh tập hợp lại thành dòng chuyển động như vòng xoáy, dần dần xuất hiện một mảnh lục địa u ám!
- Quy Khư, cuối cùng cũng sắp xuất hiện rồi…
A Đà Thiên Chủ cổ lão giang rộng hai cánh tay, giọng nói vang vọng:
- Ma thần tử dân của A Đà Cảnh hãy phấn chấn lên, chuẩn bị tới Quy Khư. Trên đường các ngươi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, sẽ gặp luyện khí sĩ của Côn Luân Cảnh, giết hết cho ta! Giết sạch bọn chúng đoạt lấy Bàn Đào thần dược.
- Giết!
Đông dảo luyện khí sĩ ma tộc gầm thét.
Trên Dao Trì kim đài, chư thần Côn Luân Cảnh cũng đang ngẩng lên nhìn, vòng xoáy khổng lồ giống như cái lỗ đen, giống như một cái mồm lớn sâu không thể dò, một mảnh đại lục dần xuất hiện.
Đó chính là Quy Khư.
Quy Khư nghĩa là nơi tập trung của những vì sao đã chết. Hình thành nên sáu đạo luân hồi là lục đại ngân hà tinh hệ. Luân hồi bị tan vỡ, vô số ngôi sao bị lỗ đen thôn phệ, hình thành nên Quy Khư.
Sáu đạo năm đó bị phá vỡ, vô số ngôi sao tử vong, lao vào nhau, dẫn lực càng ngày càng lớn, biến thành một cái lỗ đen khủng bố.
Mỗi một nghìn năm lỗ đen lại bạo phát một lần, nhổ ra những thứ không thể thôn phệ. Mà thứ đó chính là mảnh vỡ của Côn Luân Thiên Đình. Lần này sau khi bạo phát mảnh vỡ Côn Luân Thiên Đình lại bị hút vào trong lỗ đen, biến mất dạng.
Vì thế, muốn vào Quy Khư thì chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn, những thời gian khác đều chỉ có đường chết.
Trong Quy Khư, ngoài mảnh vỡ Côn Luân Thiên Đình còn có những thứ đáng sợ khác, nhưng không ai được biết là gì.
- Quy Khư chứa thần dược trường sinh cuối cùng cũng xuất hiện rồi…
Trên Dao Trì kim đài, các vị thần ngẩng lên nhìn đầy kích động, Quy Khư chứa thần dược kéo dài tuổi thọ của họ, nghìn năm một lần, đã xuất hiện.
Lúc này, trên Dao Trì vân đài, các cột trụ dần sáng lên, chư thần chuẩn bị khởi động truyền tống trận trên vân đài đưa đệ tử của mình tới Quy Khư.
Vô số luyện khí sĩ trên vân đài đều sững sờ nhìn lỗ đen được bao vây quanh bởi quần tinh, sững người nhìn mảnh lục địa thần thánh trang nghiêm giữa lỗ đen. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cũng nhìn tới há mồm trợn mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
Trước mặt họ lúc này là sức mạnh của trời đất hùng vĩ, cũng là sức sáng tạo đáng sợ của Thiên Đình chư thần viễn cổ.
Đột nhiên Thiên Ngô Tôn Thần bay tới, đáp xuống vân đài, thấy hắn toàn thân là máu, rõ ràng đã gặp phải kinh địch, bị Hỏa Chính Tôn Thần và Vũ Minh Tôn Thần đả thương.
Thiên Ngô Tôn Thần không kịp nói, đưa tay chỉ về phía xa điểm lên trán của tám con Kim Quang Hống, truyền cho chúng bộ công pháp tổng cương, hét lớn:
- Công pháp trước kia ta truyền cho các ngươi không hoàn chỉnh, công pháp hoàn chỉnh có tên Thiên Ngô Tôn Thắng Quyết. Các ngươi cùng lúc khởi động công pháp là có thể hợp nhất, tập hợp toàn bộ sức mạnh, trở thành cao thủ mạnh nhất chuyến đi Quy Khư lần này! Khi truyền tống trận mở ra, các ngươi cùng khởi động Thiên Ngô Tôn Thắng Quyết!
Thiên Nhất cho tới Thiên Bát, mấy con Kim Quang Hống đều ngây ra:
- Chúng ta đúng do một Thiên Ngô biến thành sao?
- Các chủng tộc khác làm sao biết được sự cường đại của Thiên Ngô ta?
Thiên Ngô Tôn Thần cười:
- Các ngươi là tám cá thể, cũng là một chỉnh thể, có thể phân có thể hợp, thành tựu sau này là không hạn chế. Bàn Đào thần dược của lão gia ta nhờ hết vào các ngươi đấy, đừng để ta thất vọng! Chung tiểu hữu, hãy chiếu cố mấy đệ tử của ta!
Chung Nhạc gật đầu, Thiên Ngô Tôn Thần bay vào trong Dao Trì kim đài.
Khâu Cấm Nhi quan sát mấy con Kim Quang Hống trong lòng vô cùng tò mò:
- Bọn chúng làm thế nào hợp thể?
Trên kim đài, đột nhiên có vô số thân ảnh rơi xuống vân đài, là các luyện khí sĩ Phượng tộc.
Ngoài luyện khí sĩ Phượng tộc còn có mấy vị nữ tử, Xích Tuyết cũng có mặt trong đó. Bên cạnh còn có Anh Nữ đi theo. Các nữ tử khác đều có đuôi báo, đầu đội mũ, anh khí hùng hồn, rất bổ mắt.
Luyện khí sĩ Phượng tộc giống như thuộc hạ của họ, đứng bên cạnh.
Đột nhiên Xích Tuyết nhìn Chung Nhạc chớp mắt rồi bật cười, lộ ra hai chiếc răng hổ nho nhỏ. Cái đuôi báo phía sau chui tọt vào dưới tà váy.
Tuy nàng thấy Chung Nhạc nhưng không tiến lại gặp, cho dù là Anh Nữ cũng lặng lẽ đứng đó, không tiến lại.
- Tiểu hồ ly tinh…
Khâu Cấm Nhi lầm bầm.
- Là Bạch Hổ.
Trong thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa đột nhiên lên tiếng:
- Tây Vương Mẫu tộc thật ra là Bạch Hổ tộc, một trong những thần tộc đỉnh cấp của thần tộc, kém Bát Đại Hoàng Tộc một chút. Mấy nữ tử này chính là Bạch Hổ, chẳng trách mà cường đại như vậy, thực lực của ai cũng không vừa.
- Xích Tuyết là Bạch Hổ?
Chung Nhạc khựng người, vội nói:
- Mấy nữ tử này đều rất mạnh sao?
- Rất mạnh, không thua kém ngươi. Nếu ngươi giải trừ được phong ấn huyết mạch Phục Hy thì đương nhiên thắng được họ. Giờ ngươi chưa giải được hết, thắng thua khó nói.
Tân Hỏa nói:
- Bạch Hổ còn được gọi là Kim Mẫu, trời sinh đã rất cường hãn. Chủng tộc này nữ tử vi tôn, không có nam tử, nếu muốn sinh sôi thì sẽ thông hôn với nam tử chủng tộc khác, con sinh ra chắc chắn cũng là nữ tử, là Bạch Hổ. Rất kỳ lạ, có lẽ vì huyết mạch của họ quá mạnh chèn ép huyết mạch của chủng tộc khác. Nữ tử này không hợp để giao phối.
Chung Nhạc dở khóc dở cười, cứ gặp nữ tử là Tân Hỏa lại quàng tới chuyện phồn thực Phục Hy thần tộc.
- Cung nghênh Kim Mẫu Nguyên Quân!
Trên kim đài, chư thân quỳ xuống, một vị thần nữ xuất hiện, là một mỹ phụ, nhìn có nét giống Xích Tuyết, cũng có đuôi hổ, uy nghiêm thâm trầm, khiến người khác cảm thấy sự thần thánh nhiều hơn.
Thần uy chấn áp hết mọi thần ma.
- Vị đây chính là quốc chủ của Tây Vương Mẫu Quốc?
Chung Nhạc ngẩng lên quan sát, thần quang phổ chiếu khiến vị Kim Mẫu Nguyên Quân này giống như thiên nhân vật, dung nhan vô cùng mỹ lệ, nhìn giống tỷ muội của Xích Tuyết chứ không hề già. Hắn nghĩ bụng:
- Năm nay Tây Vương Mẫu mừng thọ vạn tuổi, sao chẳng có chút gì là già vậy…
Đang nghĩ thì vị Tây Vương Mẫu này giơ tay lên, giọng nói có vài phần già nua:
- Nghìn năm một lần Quy Khư xuất hiện, Côn Luân Cảnh Bàn Đào hương, trong Quy Khư rất nhiều nguy hiểm, chư khanh nhất định phải hành sự cẩn thận.
Rồi Tây Vương Mẫu gật đầu ra hiệu cho chư thần. Chư thần trên kim đài cùng hô lớn, cột trên vân đài càng ngày càng sáng, ánh sáng như dòng chảy nhấn chìm hết tất cả luyện khí sĩ trên vân đài.
Khởi động truyền tống đại trận vượt tinh hệ này cần phải có pháp lực cực kỳ hùng hậu, hoặc dùng thần binh thay thế cũng được. Tân Hỏa năm xưa đưa Chung Nhạc lên mặt trời đã dùng thần binh, tiêu hao hết năng lượng của một món thần binh mới đưa Chung Nhạc tới được mặt trời rồi đưa tới mặt trăng.
Món thần binh đó cũng vì thế bị tiêu hao hết, bị mặt trời thiêu rụi. Nếu là hồn binh đẳng cấp khác thì có lẽ truyền tống được một đoạn sẽ cạn năng lượng, bị rơi lại giữa đường.
Nếu đến Quy Khư mà bị rơi lại giữa đường thì sẽ bị lỗ đen nuốt chửng.
Nhưng ở đây có tới mấy nghìn thần ma cùng khởi động truyền tống trận, không cần phải lo lắng đi một nửa bị rơi lại.
Trong ánh sáng, tám con Kim Quang Hống vội dùng Thiên Ngô Tôn Thắng Quyết. Tám con tiểu lão hổ béo mập lập tức hợp nhất thành một con Thiên Ngô tám đầu, tám chân, tám cánh, tám chân!
Ánh sáng trên vân đài chói lóa như vậy, chúng hợp nhất cũng không ai phát hiện.
Chung Nhạc nắm chặt tay Khâu Cấm Nhi, ben tai đột nheien có tiếng nổ lớn, ánh sáng đủ màu sắc bọc lấy họ, nhát mắt đã xuyên qua lôi tầng trên Côn Luân Cảnh, giống như tia chớp bắt về hướng Quy Khư.
Các luyện khí sĩ khác cũng được ánh sáng bọc lấy nhanh chóng bay đi. Các vầng trăng rồi tới vô số những vì sao lướt qua họ.
Không lâu sau, hai vầng mặt trời của Côn Luân Cảnh xuất hiện trước mặt họ, giống như hai quả cầu lửa khổng lồ, một trước một sau bay đi.
Tốc độ của truyền tống trận ngày một nhanh hơn, một ngày sau, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi chỉ thấy các vì sao khổng lồ bay lướt qua, chưa nhìn rõ được gì đã biến mất!
Truyền tống đại trận vượt tinh hệ do Côn Lôn chúng thần điều khiển, đúng là khó tin!
Hai ngày sau, không biết đã truyền tống được bao xa, đột nhiên dẫn lực cổ quái truyền tới gây rối dải ánh sáng truyền tống. Chung Nhạc giật mình, thấy ánh sáng bao quanh hộ không ngừng chấn động, suýt chút nữa đã bị văng ra khỏi dải sáng.
Tiếng động răng rắc vang lên.
- Không phải có vấn đề gì đấy chứ?
Tân Hỏa kêu lên.
- Mồm thối!
Chung Nhạc nghiến răng quát.
Hắc khí cuồn cuộn trào tới, hắc khí như mây, trong đó một chiếc thuyền khổng lồ xuất hiện bên cạnh dải sáng truyền tống. Con thueyèn này lớn như một ngôi sao, phủ đầy đồ đằng văn, vết gỉ sét phủ đầy, tử khí nặng nề, nhìn tàn tạ, các bộ xương to lớn đứng trên thuyền, cũng tan nát, hốc mắt trống rỗng nhìn về các thân ảnh trong dải sáng truyền tống.
- Ha!
Chung Nhạc đột nhiên nghe thấy tiếng những bộ xương thần ma ka kêu lên, con thuyền này không bị lỗ đen Quy Khư phá hủy, dựa vào sự phun ra của lỗ đen mà thoát ra ngoài.
Con thuyền kêu răng rắc, chậm rãi hướng về dải sáng khiến nó rung lên càng ác liệt, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi bỗng cảm thấy sự truyền tống bị dừng lại, không thể di chuyển thân mình.
- Tân Hỏa, thắp đèn!
Chung Nhạc trán túa mồ hôi lạnh, cầm lấy cây đèn đồng rách nát, Tân Hỏa nhảy ra từ trong mi tâm hắn đáp xuống bấc đèn, ánh đèn tỏa sáng đánh tan khói đen. Trên thuyền, các bộ xương thần ma vội giơ tay che ánh sáng. Con thuyền dần rời đi, ánh sáng truyền tống lại trở lại bình thường, xoẹt một tiếng bay đi, bỏ lại con thuyền rách nát đó phía sau.