[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 633 : Không thể ngăn chặn
Ngày đăng: 02:47 22/08/19
- Trấn Phong đường chủ tới Nam Hoang rồi?
Trên Kiếm Môn Kim Đỉnh, Quân Tư Tà biết tin, không kìm được nộ xung thiên:
- Tên chết tiệt này còn leo lẻo cái mồm sẽ không gây chuyện, không gây chuyện lại tới Nam Hoang? Hắn không biết Trọng Lê thần tộc ở Nam Hoang chỉ hận không lột da, vặt đầu hắn treo trên Hỏa Đô Thành hay sao? Không được, ta phải đi bắt hắn về! Phụ Bảo, Phụ Bảo, mang Tiểu Hiên Viên tới đây, ta bế nó cùng đi.
Phụ Bảo sợ đến tái mặt, vội vàng ôm chặt lấy Tiểu Hiên Viên. Thủy Tử An vội nói:
- Môn chủ bình tĩnh đừng vội. Tiểu tử đó tuy chạy khắp nơi gây thị phi nhưng hắn đã dám đi thì chắc là cũng có đảm bảo. Nếu môn chủ đưa Hiên Viên đi e là lại phát sinh việc khác.
Quân Tư Tà phát điên nói:
- Tên chết tiệt đó không thể an phận mấy ngày hay sao? Cứ phải để người ta lo lắng rối tinh hết lên!
Thủy Tử An thầm nghĩ:
- Môn chủ nói vậy có chút ám muội, có lẽ là nói mà không nghĩ.
- Môn chủ hãy bình tĩnh, đừng lo lắng!
Thủy Tử An cười trừ:
- Ta cho người đi thám thính tình hình, nếu có gặp nguy hiểm thật thì tới Nam Hoang cũng không muọn.
Chung Nhạc tiếp tục đi, lại thêm vài nghìn dặm nữa, Hỏa Đô Thành đã trong tầm mắt, phía trước thành có một ngọn thần thụ cao như núi, hỏa thụ ngân hoa, cành lá um tùm.
Trên ngọn cây treo đầy hỏa long lớn nhỏ quấn quanh cành, đầu ẩn trong những tán lá xum xuê, lúc ẩn lúc hiện, long đàm nhỏ xuống, hương khí bức người.
Một vị mỹ phụ đứng trên tán lá của hỏa thụ, phong tư trác tuyệt.
Chúc Dung Nhan Khâm, Chúc Dung tông chủ.
- Chung tiểu hữu, có dám lên thần thụ nhà ta nói chuyện không?
Chúc Dung Nhan Khâm cười.
Chung Nhạc dừng bước, lưỡng lự một chút, quan sát cây thần thụ, trầm ngâm không nói.
- Ta là nữ phụ, lẽ nào đường đường Chung Sơn thị cũng sợ nữ phụ sao?
Chúc Dung Nhan Khâm phong tình vạn chủng, cười.
- Ta không sợ phu nhân.
Chung Nhạc cười:
- Ta là sợ Hạ tông chủ. Nếu phu nhân và Hạ tông chủ liên thủ thì ta khó lòng đối phó. Hạ tông chủ không ở đây sao?
- Ngoại tử vẫn ở Tây Hoang.
Chúc Dung Nhan Khâm cười:
- Tuy hắn nghe tin quay về nhưng có lẽ cũng phải một ngày nữa mới về Hỏa Đô Thành.
Chung Nhạc thở phào, bước lên hỏa thụ, cười:
- Phu nhân mời ta lên cây, lẽ nào không sợ Hạ tông chủ ghen sao?
Chúc Dung Nhan Khâm bước lại khẽ khàng. Mỹ phụ này nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, dáng người nhan sắc vẫn rất động lòng ngươi. Nàng ta khẽ điểm chân, hỏa thụ bạo phát, thần uy rung động. Chỉ riêng thần uy cũng đủ áp chế cự phách!
Hỏa long rống khẽ, các con thần long chui ra từ trong tán lá, giương nanh múa vuốt, lắc đầu quất đuôi lao tới Chung Nhạc.
Cây hỏa thụ này hiển nhiên là một món thần binh, có lẽ do tiên hiền Trọng Lê thần tộc luyện thành, vô cùng bá đạo, hỏa lực hùng hồn. Sau khi được Chúc Dung Nhan Khâm kích phát, hỏa lực càng thêm hung mãnh, thậm chí bầu trời cũng bị thiêu đốt tánh tách.
Những con hỏa long kia không phải rồng thật sự mà là do đồ đằng văn thần cấp biến thành, chỉ là rất chân thực, giống hệt như thần long thật sự vậy!
Đứng trên hỏa thụ giống như đứng trên một cái lò lửa vậy, bị thần hỏa thiêu đốt, bị thần long tấn công, khó lòng thoát chết.
Bảo vật như thần thụ, thủ đoạn công kích rất nhiều, có thể quất, có thể trói, có thể đâm xuyên, cũng có thể nghiền chết. Mà cây hỏa long thần thụ này còn mạnh hơn thần binh loại thần thụ khác. Vì uy lực lớn nhất của nó chính là luyện hóa!
Chung Nhạc đứng trên hỏa thụ, lập tức cảm nhận được thần hỏa hùng hồn ập tới nhấn chìm hắn. Thần hỏa bá đạo, không những thiêu đốt nhục thân mà cả nguyên thần, biến mọi đồ đằng văn thành tro bụi, một thân đạo hạnh cũng thành tro.
- Thần hỏa? Ta cũng có. Nguyên thần của ta chính là “hỏa trung tinh”, thần thụ hỏa lực của Chúc Dung thị tuy mạnh, nhưng lẽ nào lại tổn hại được đến ta?
Chung Nhạc cười ha hả, rút Bằng Vũ Kim Kiếm ra vung lên, kiếm quang lóe sáng, vô số hỏa long bị chặt đứt dầu, nanh vuốt cũng gãy lìa, khi lao tớibên cạnh hắn thì gặp một cái chuông nửa trong suốt đập húc quật khiến Thiếu Hạo Chung kêu lên leng keng nhưng không bị phá vỡ.
Chúc Dung Nhan Khâm chân giẫm lên lá tiến lại, thò một ngón tay phá vỡ Thiếu Hạo Chung, nhằm mi tâm Chung Nhạc điểm tới. Chung Nhạc buông Bằng Vũ Kim Kiếm, kim kiếm bay lên, liên tiếp chém ác long xung quanh, còn hắn giơ tay lên đỡ đòn của Chúc Dung Nhan Khâm.
Lòng bàn tay hiện lên một vòng Thái Cực Đồ, nhật nguyệt xoay chuyển, bay lên hạ xuống, thuần dương thuần âm cùng chuyển động, ẩn chứa uy năng đáng sợ.
Một ngón tay Chúc Dung Nhan Khâm điểm lên lòng bàn tay hắn, Thái Cực Đồ trên lòng bàn tay Chung Nhạc giống như mặt hồ tĩnh lặng bị ném một hòn đá, sóng gợn lăn tăn không thôi.
Hai người đều bị chấn động, trong cơ thể phát ra tiếng sấm rền, một chiêu này khiến đồ đằng văn trong cơ thể họ đã bị vỡ không biết bao nhiêu đạo rồi.
- Chung tiểu hữu có pháp lực thật hùng hồn!
Chúc Dung Nhan Khâm tán thưởng.
Nàng là tông chủ của Chúc Dung thị, đã là đại cao thủ Thông Thần Cảnh, tuy không bằng Hạ tông chủ nhưng dù sao Thông Thần Cảnh cũng có thực lực rất đáng sợ.
Ngón tay ngọc ngà của nàng ta búng liên tục lên lòng bàn tay Chung Nhạc, mỗi lần uy lực đều không hề thua kém một công kích của cường giả Thông Thần Cảnh dùng hết sức.
Chung Nhạc bước chân di chuyển liên tục, hai người giống như hai con bướm bay lượn trên hỏa thụ, ta tới ngươi lui.
Thoáng chốc, hai người đã đi khắp hỏa thụ, Bằng Vũ Kim Kiếm cũng không ngừng đâm chém trên tầng cây, chém không biết bao nhiêu con hỏa long. Hai người như đôi bướm bay lượn, đột nhiên tách ra, mỗi người đứng ở một đầu hỏa thụ.
Bằng Vũ Kim Kiếm kêu keng keng, vẫn tiếp tục công kích. Chung Nhạc nhanh chóng rời khỏi thần thụ, Bằng Vũ Kim Kiếm cũng nhanh chóng bay đi, chui vào quầng sáng phía sau gáy hắn.
Chung Nhạc cung tay cười:
- Phu nhân, Hạ tông chủ sắp tới rồi, bị hắn thấy ta và phu nhân như vậy có lẽ sẽ tổn hại tới danh dự của phu nhân. Tiểu đệ cáo từ.
Chúc Dung Nhan Khâm ánh mắt lộ sát cơ, khẽ giơ tay lên, trong ống tay áo lộ ra cánh tay trắng ngần, hỏa long thần thụ đột nhiên bay lên, rơi vào tay nàng, rồi định ném về phía Chung Nhạc.
- Phu nhân không niệm tình sinh linh toàn thành sao?
Chung Nhạc cười.
Chúc Dung Nhan Khâm vội thu thần thụ lại, phì cười:
- Chung Sơn thị, coi như ngươi giỏi. Ngươi tới Nam Hoang ta để làm gi, tại sao không nói cho địa chủ ta biết?
Chung Nhạc bước về hướng Hỏa Đô Thành, nhàn nhã nói:
- Ta tới mượn Tiểu Hư Không để gặp và tiễn biệt một đạo hữu. Phu nhân chắc biết ta không hề có ác ý, nếu ta có thì trên đường tới đây đâu thể nhẹ nhàng như vậy, mà đã thành huyết chảy toàn thành rồi.
Chúc Dung Nhan Khâm đuổi theo, cao giọng nói:
- Đạo hữu? Là vị tuấn kiệt nào được ngươi gọi đạo hữu?
- Tây Hoang Bích Tà.
Chung Nhạc đi vào Hỏa Đô Thành, tiếng nói từ xa vọng lại.
- Bích Tà? Bích Tà, Tây Hoang đệ nhất?
Chúc Dung Nhan Khâm sắc mặt khẽ biến, thất thanh kêu lên:
- Hậu nhân của Bích Tà Thần Hoàng?
Trong Hỏa Đô Thành, các vị võ đạo thiên sư, cự phách Chúc Dung đều nhìn về hướng Chung Nhạc, sát khí đằng đằng, còn có mấy vị cự phách Côn Bằng thần tộc cũng đã tới đây, sát khí lan tràn. Còn có cả đông đảo cường giả Pháp Thiên Cảnh, Đan Nguyên Cảnh tập hợp lại tạo thành đại trận cản đường của Chung Nhạc.
- Tránh ra hết đi!
Chúc Dung Nhan Khâm tiến lại, cười:
- Hỏa Đô Thành ta có quy tắc, không được động thủ trong Hỏa Đô Thành. Chung Sơn thị tới đây đã không có ác ý thì Trọng Lê thần tộc ta đại độ một lần cũng có gì? Chung Sơn thị, mời!
Chung Sơn thị cúi người:
- Đa tạ phu nhân.
Mọi người tránh đi, đại trận tách ra nhưng các loại thần binh vẫn trên không trung, tay vẫn cầm các loại binh khí, đao thương kiếm kích, trên trời vẫn có Côn Bằng tĩnh lặng bay quanh, sát ý xung thiên, dường như có thể tấn công Chung Nhạc bất cứ lúc nào.
Chung Nhạc bước chân tới đi qua đại trận, không hề sợ hãi. Bước tượng Hạ Hầu trong Hỏa Đô Thành lần trước bị hắn tế Thần Dực Đao chém vỡ. Trên tay của bức tượng vốn có một cánh cửa vào Tiểu Hư Không. Sau khi bức tượng bị hủy, Trọng Lê thần tộc đã xây lại bức khác, nhưng vì ít tế tự tế luyện và thời gian cũng ngắn nên không còn nguy nga như trước.
Chung Nhạc bước lên bức tượng Hạ Hầu, hai cường giả Trọng Lê thần tộc trấn thủ trước cánh cửa, một là võ đạo thiên sư Hạ thị, một là luyện khí sĩ Chúc Dung thị.
Chung Nhạc tiến tới, hai vị cường giả tách ra hai bên, Chung Nhạc gật đầu rồi đi vào trong.
Tiếp đó, Chúc Dung Nhan Khâm và đông đảo cự phách, võ đạo thiên sư Hạ thị cùng các cường giả Côn Bằng thần tộc tiến lại, đều nhíu mày nhìn về cánh cửa, nhưng không đi vào.
- Chúc Dung phu nhân, Chung Sơn thị tu vi gì?
Đột nhiên một vị cự phách hỏi.
- Pháp Thiên Cảnh, nhưng đã rất thần thông quảng đại, có thể kích sát cự phách Chân Linh.
Chúc Dung Nhan Khâm chau mày:
- Ta và hắn đã giao đấu trăm chiêu. Tuy pháp lực ta thắng hắn nhưng muốn áp chế hắn lại không dễ. Đúng rồi, không lâu trước đây có một vị thần linh đã đánh giá hắn thế nào?
Một vị cường giả Chúc Dung thị khác nói:
- Nhân tộc Chung Sơn thị, không thể ngăn cản.
Chúc Dung Nhan Khâm thở dài, khẽ nói:
- Quả nhiên là vậy.
Mọi người căng thẳng, tông chủ cả Chúc Dung thị, cự phách Thông Thần Cảnh lại nói muốn áp chế hắn không dễ, có thể thấy tông chủ đánh giá Chung Nhạc rất cao!
- Thời kỳ nhiều sự việc xảy ra. Trọng Lê thần tộc ta cũng đang rất nhiều việc.
Chúc Dung Nhan Khâm nghĩ bụng:
- Nếu U Tuyền Nhị Lão không chết, nếu Tứ Thần Thú Kỳ không bị Chung Sơn thị lấy trộm mất thì lần này có thể giữ chân hắn rồi. Nhưng giờ…
Nàng thêm phần chua xót:
- Hạ Hầu chi linh cũng bị trọng thương, Bát Long Trấn Thiên Phủ, trấn tộc thánh khí cũng tơi tả, Trọng Lê thần tộc ta lại bị một tên tiểu bối xông vào tận đây…
Nàng không động tới Chung Nhạc là vì nhân tộc hiện nay nàng không rõ thâm sâu thế nào. Mà trước đây không lâu nàng tận mắt thấy thanh thần kiếm đáng sợ của Kiếm Môn bay lên chém Tây Hoang.
Cảnh tượng đó quả thực khiến nàng chấn động, không thể quên được.
Không biết nhân tộc thế nào, Hạ tông chủ lại không có ở bên cạnh, nàng có chút sợ ném chuột vỡ bình quý.
Đột nhiên có một tiếng hoan hô:
- Hạ tông chủ tới rồi!
Chúc Dung Nhan Khâm mừng rỡ, ngẩng lên thì thấy Hạ tông chủ phong trần lao về, đáp xuống trước cảnh cửa Tiểu Hư Không. Cùng tới còn có Côn Đại tiên sinh và Phong Vô Kỵ. Chúc Dung Nhan Khâm vội dẫn mọi người tới đón, thi lễ với Côn Đại tiên sinh và Phong Vô Kỵ.
- Chung Sơn thị đâu?
Mọi người hàn huyên một lúc, Côn Đại tiên sinh liền hỏi ngay.