[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 815 : Thiên khóc (1)
Ngày đăng: 02:49 22/08/19
Đại Sư Tử nói tới đây, trong lòng khẽ động, phát hiện lời nói của chính mình có chút quá nặng rồi. Hắn lo lắng Chung Nhạc trở mặt, ngay cả Yêu Tộc cũng đồng thời phong ấn, vội vàng cười nói:
- Ta chỉ nói đùa thôi a, ngươi đừng nên tưởng thật! Thật sự chỉ là lời nói đùa mà thôi! Như đã nói qua, sau khi Phong Thiện, chúng ta nhất định sẽ rời đi có phải không? Không biết Chung lão gia có lưu lại con cháu gì không?
Chung Nhạc không chút để ý, kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi lại hỏi như vậy?
Sư Bất Dịch mỉm cười nói:
- Thật không dám giấu diếm, trong khoảng thời gian ngươi để cho ta bày bố tòa Tế đàn này, ta đã tìm mấy con sư tử cái, lưu lại hậu đại của chính mình. Tránh cho sau khi ta rời đi với ngươi rồi, huyết mạch Cửu Đầu Sư Tử ta liền sẽ đoạn tuyệt! Hắc hắc hắc… ta có chín cái đầu, tự nhiên là tìm chín con sư tử cái để khoái hoạt. Không biết trong khoảng thời gian này Chung lão gia đã tìm mấy nữ nhân lai giống rồi?
Chung Nhạc nhất thời dở khóc dở cười, ho khan một tiếng, nói:
- Ngươi dự định sẽ cùng ta rời khỏi sao?
Sắc mặt Sư Bất Dịch kịch biến, thất thanh nói:
- Ngươi không định sẽ hung hăng uy hiếp, áp bức ta, buộc ta phải cùng ngươi rời khỏi Tổ Tinh sao?
Chung Nhạc nghi hoặc hỏi:
- Đại Sư Tử, ta khi nào nói qua là sẽ uy hiếp, áp bức ngươi cùng đi với ta chứ?
Sắc mặt Sư Bất Dịch nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc, lúc trắng lúc xanh, sau một lúc lâu mới một lần nữa thử dò xét nói:
- Chẳng lẽ ngươi định trước khi đi sẽ giết chết ta sao? Ta mặc dù là Sư Tử Tọa của ngươi, nhưng cũng không phải là ăn chay mà lớn. Ngươi muốn giết ta, chưa chắc đã có thể thành công a!
- Vì sao ngươi lại nói vậy?
Chung Nhạc kinh ngạc hỏi.
- Nếu ta quả thật không đi theo ngươi, ngươi nhất định sẽ giết chết ta! Toàn bộ Nhân Tộc hiện tại, chỉ có một mình ngươi là có thể ép ta. Sau khi ngươi đi rồi, Nhân Tộc còn kẻ nào có thể là đối thủ của ta nữa?
Sư Bất Dịch cười lạnh, nói:
- Cho nên, ngươi hoặc là mang theo ta cùng đi, hoặc là xử lý ta, đoạn tuyệt hậu hoạn! Ngươi đừng hòng gạt ta!
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Sư Bất Dịch, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta sẽ không vong ân phụ nghĩa mà hạ thủ với ngươi. Nếu ngươi nguyện ý đi cùng ta, ta sẽ mang ngươi theo. Nếu ngươi không muốn, cũng có thể lưu lại. Nhân Tộc cũng cần có cường giả như ngươi để ma luyện bọn họ, uy hiếp bọn họ, khiến cho bọn họ có cảm giác nguy cơ, mới có thể có thành tựu lớn, cũng không tới mức an nhàn mà đọa lạc!
Sư Bất Dịch ngạc nhiên, thử dò xét nói:
- Nếu ta quả thật không đi theo ngươi, ngươi thật sự sẽ không giết ta?
Chung Nhạc lắc đầu. Sư Bất Dịch làm ra bộ dáng muốn rời đi, đột nhiên dừng bước, xoay người lại, mỉm cười nói:
- Ngươi lừa gạt ta đúng không? Nếu ta tuyển chọn lưu lại, ngươi nhất định sẽ giết chết ta, có đúng không? Ta giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi không có lý do gì để giết ta. Nhưng nếu ta không đi cùng với ngươi, ngươi liền sẽ có lý do! Ta mới không mắc lừa ngươi a!
Chung Nhạc một trận không nói gì. Con Đại Sư Tử này luôn luôn ai cũng không tin, tâm nhãn quá nhiều. Chính mình cấp cho hắn cơ hội rời khỏi, hắn cũng sẽ hoài nghi, kết quả khăng khăng một mực muốn làm tọa kỵ, cùng hắn rời khỏi Tổ Tinh.
- Suy nghĩ quá nhiều, liền dễ dàng mất đi cơ hội! Hửm?
Chung Nhạc đột nhiên nghiêng tai lắng nghe, sau đó nở nụ cười, lấy cây đèn đồng ra, đặt xuống trong Trận nhãn của tòa Tế đàn Hắc Sơn này.
- Đại tế Phong Thiện có thể bắt đầu rồi! Đại Sư Tử, Hiên Viên, các ngươi hộ pháp cho ta!
Hắn mở ra Thần Nhãn thứ ba, trong ba khỏa Thần Nhãn toát ra Thần quang sáng ngời. Ba đạo Thần quang tích súc trong mắt hắn, cũng không có bắn ra, mà chỉ không ngừng tích súc. Một khỏa Thần Nhãn như mặt trời, một khỏa Thần Nhãn như minh nguyệt, một khỏa Thần Nhãn như lá liễu kim sắc.
Khí thế của hắn cũng càng lúc càng mạnh, mạnh mẽ tới mức khiến cho người ta sợ hãi. Xung quanh càng lúc lại có càng nhiều văn lộ Đồ đằng tuôn trào ra, không ngừng tung bay, giống như từng con từng con Cự long vô cùng thô to bay múa đầy trời. Các loại văn lộ Đồ đằng thể hiện ra các loại biểu tượng mỹ lệ, giống như Long, giống như Phượng, giống như Bạch Hổ, giống như Huyền Quy, giống như Chu Tước…
Trong đó lại có Tế đàn phiêu phù, sáu đạo quang luân chuyển động. Đạo Nhất Bàn Cổ, Âm Dương Nhị Thần, Thần Tài Thiên Địa Thần, Vạn Tượng Chư Thần, Ngũ Hành Thần, Huyết Mạch Thần… cảnh tượng Vạn Thần, Thần Ma cùng múa, các loại yêu ma quỷ quái… Thể hiện ra một phen tràng cảnh bao la hùng vĩ.
Cuối cùng, toàn bộ tràng cảnh thống nhất, hóa thành hai đồ quyển, hai thanh Thần đao, một Âm một Dương, một đen một trắng, xác nhập cùng một chỗ, hóa thành một quyển Thái Cực Đồ thật lớn.
Quyển Thái Cực Đồ này rơi xuống, bá một tiếng bao phủ toàn thể Hắc Sơn, tựa hồ xuyên qua sơn thể, lan tràn xuống. Nó rơi xuống trên mặt đất, bao phủ phương viên ba ngàn dặm xung quanh Hắc Sơn để sót một mảnh.
Lại có một khỏa Nguyên đan chậm rãi bay lên. Khỏa Nguyên đan ông một tiếng mở ra, giống như một viên cầu thật lớn, mở rộng ra bốn phương tám hướng, cũng có phương viên ba ngàn dặm, bao phủ bốn phía Hắc Sơn vào trong khối cầu trong suốt này.
Lực tràng Cửu Chuyển Nguyên Đan! Lực tràng Thần Ma Thái Cực!
Trên đỉnh núi Hắc Sơn, Sư Bất Dịch và Công Tôn Hiên Viên đứng ở sau lưng Chung Nhạc, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy bốn phía bọn họ và Hắc Sơn, hư ảnh từng tôn từng tôn Thần Ma sừng sững, đứng trên từng tòa từng tòa Tế đàn to to nhỏ nhỏ. Diện mục của những Thần Ma này đều bất đồng nhau, không ngờ lại là tái hiện hình ảnh của Thần Minh các Thần Tộc, Ma Tộc và Côn Tộc. Chính là cảnh tượng ngàn vạn Chư Thần.
Hiển nhiên, trong công pháp của Chung Nhạc cũng bao quát công pháp của Chư Thần.
Ngoại trừ cái này ra, bọn họ còn nhìn thấy Âm Dương nhị khí xuất hiện bốn phía Hắc Sơn, giống như một màn hào quang vậy. Thanh khí bay lên, trọc khí trầm xuống, Âm Dương lưu động, lại có thần khí bạch quang, ma khí hắc quang hội tụ thành một cái Âm Dương Ngư thật lớn, chính là Thần Ma Ngư. Hai con Du Ngư kia to lớn như Côn Bằng, khí thôn thiên địa.
Lại có đại nhật từ dưới bay lên, minh nguyệt từ trên chìm xuống. Đại nhật đột nhiên bị một con Đại Côn nuốt trọn, hóa thành mắt cá vô cùng sáng ngời. Mà minh nguyệt thì bị một con Đại Côn khác nuốt trọn, hóa thành mắt cá tối sầm.
Hai con đại ngư không có hình thể chân chính, là khí, cũng là quang, từ từ chuyển động xoay quanh Hắc Sơn.