Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 13 : Hi Văn và Diệp Nguyệt Thiền

Ngày đăng: 09:23 18/04/20


Đêm đã lên.



Khắp các ngỏ ngách B thành đều bừng sáng. Ánh đèn led, đèm neol, đèn huỳnh quang cùng nhau lập loè loé sáng.



Rèm cửa màu trắng nhè nhẹ lay,  lộ ra một góc cửa kính, ánh đèn đỏ chót từ biển hiệu toà nhà bên cạnh hơi hắt vào trong, đã đầu đông nhưng không khí trong phòng vẫn rất ấm áp.



Điện thoại của Đồng Giai Kỳ vốn rơi dưới đất được Giang Trạch nhặt lên đặt lên tủ đầu giường, lúc này đột nhiên reo lên.



Đồng Giai Kỳ mệt mỏi rã rời, cau mày một chút rồi tiếp tục ngủ, không có ý định tỉnh lại nghe điện thoại.



Cô cựa quậy khiến Giang Trạch bên cạnh lập tức mở mắt, anh nâng mi, duỗi tay lấy điện thoại xem thử.



Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, nhìn ba số cuối quen thuộc, Giang Trạch mày nhăn thật sâu, phiền chán nhấn phím màu đỏ.



Điện thoại đang reo rung lên một cái rồi ngắt cuộc gọi, trên màn hình sáng choang hiển thị [20:00].



Cúi đầu nhìn Đồng Giai Kỳ trong ngực, Giang Trạch môi giương lên một nụ cười yêu chiều. Anh ở trên trán cô lại in xuống một nụ hôn.



Điện thoại trong tay một lần nữa reo lên, Giang Trạch kiềm nén cảm xúc muốn ném nó đi, giơ lên xem người gọi đến là ai.



Hai chữ “Thuỵ Thuỵ” nhấp nháy trên màn hình sáng, mày Giang Trạch giãn ra, ấn phím xanh: “Alo?”



Đồng Giai Thuỵ bên kia dường như cũng không ngờ người bắt máy lại là Giang Trạch, có chút lúng túng gãi đầu: “[Alo, anh Giang Trạch.]”



“Ừm, có việc gì sao?” Giang Trạch nghe đến chữ “anh” của cậu, môi vô thức giương lên.



“[Em...Em thấy trễ quá mà chị chưa về nên gọi hỏi thử. Còn chuyện chị nhờ em đặt vé...]” Đồng Giai Thuỵ nhạy cảm cảm thấy đầu dây bên kia hơi kì lạ, nói giữa chừng liền im bặt.



Giang Trạch bên kia khẽ trừng mắt nhìn Đồng Giai Kỳ ngủ mê mang, lên tiếng: “Không cần lo lắng, chị cậu ở nhà anh. Còn chuyện vé không cần đặt nữa, cô ấy không có gan rời đi đâu.”



Trong điện thoại phát ra giọng nói đều đều nhưng nội dung lại bá đạo, Đồng Giai Thuỵ vừa cầm ly nước lên định uống liền bỏ xuống.



Hên quá, nước còn chưa uống, nếu không khẳng định sẽ phải đi dọn vì phun khắp nhà rồi.



Chính vì chị ở bên anh nên em mới lo lắng đó!!!



Đáy lòng Đồng Giai Thuỵ gào thét là vậy nhưng không dám nói ra miệng.



Hai người im lặng một lúc, đến tận khi Giang Trạch cảm thấy Đồng Giai Thuỵ hình như đã quên tắt điện thoại, tính di chuyển ngón tay ngắt kết nối thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Đồng Giai Thuỵ: “[Anh Giang Trạch, cảm ơn anh đã cứu mạng em. Xin lỗi vì những lời khó nghe và cú đấm tối hôm ấy, hôm ấy em uống không ít nên đầu óc không được nhạy.]”



“Không sao, cậu là em của Gia Ý, sau này cũng sẽ là em anh, anh không trách cậu.” Giang Trạch trìu mến nhìn Đồng Giai Kỳ, giọng nói khó tránh khỏi có chút ôn nhu.



“[Giang Trạch, anh biết không? Chị đã chờ anh tám năm rồi. Em cứ tưởng mẹ anh đã đối xử với chị như vậy, chị chắc chắn sẽ hận gia đình anh. Nhưng không ngờ, lần đó chị say, rất say, em đánh liều hỏi chị. Anh biết chị trả lời thế nào không?]” Đồng Giai Thuỵ dừng một chút rồi nhẹ nhàng nói tiếp.



“[Chị nói Giang Trạch là Giang Trạch, mẹ anh là mẹ anh. Chị không nỡ, cũng không muốn hận anh. Chị nói anh là tia sáng duy nhất mà chị có được từ khi ba mẹ mất, chị luyến tiếc hạnh phúc mà anh cho. Lúc ấy mắt chị ánh lên một thứ cảm xúc kì lạ, em không biết phải diễn tả nó như thế nào, nhưng nó khiến cho lòng em cũng rung động theo.




Giáo sư Hi nhiều năm trước cùng Diệp lão thái gia là bạn chí cốt cùng nhau xông pha chiến trường. Diệp lão thái gia cầm binh trực tiếp nơi tiền tuyến, Giáo sư Hi lại cầm bút, tung hoành ngang dọc viết nên tên tuổi trên lịch sử văn học kháng chiến đương thời.



Sau đó đất nước lập lại hoà bình, hai người trở về, lập gia đình nhưng vẫn giữ liên lạc.



Mẹ nàng Hi Nguyệt cùng ba nàng Diệp Dung Dư cũng được xem là thanh mai trúc mã, cảm tình rất sâu đậm. Sau đó hai người lấy nhau, gia đình hai bên vốn đã thân thiết nay càng thân thiết hơn.



Ban đầu ba mẹ nàng cũng rất mặn nồng, hạnh phúc. Sau đó qua rất nhiều năm mẹ nàng cũng không có dấu hiệu mang thai, Diệp lão thái thái sốt ruột vô cùng, suốt ngày ra vào chỉ cây dâu mắng cây hoè, mắng mẹ nàng là gà mái không biết đẻ trứng.



Ba nàng ban đầu cũng bênh vực vợ, nhưng ông cũng rất muốn có con. Cuối cùng trong một lần say rượu, ông liền cùng một người phụ nữ làng trò cùng nhau lăn giường.



Sau đó ba nàng giấu mẹ nàng, bí mật qua lại cùng với người phụ nữ kia.



Rồi đến một ngày mẹ nàng đột ngột ngất xỉu, bác sĩ gia đình đến khám rồi báo đã có thai hơn tám tuần. Cả Diệp gia trong phút chốc vui mừng khôn xiết.



Ba nàng cảm thấy có lỗi với mẹ nàng, liền cùng người phụ nữ kia cắt đứt quan hệ, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc cho mẹ nàng.



Nào ngờ đâu người phụ nữ kia cũng phát hiện mình có thai, im lặng nhẫn nhịn qua mấy tháng, mang bụng bầu hơn tám tháng đã lộ rõ chặn đường mẹ nàng trước cửa Diệp gia.



Mẹ Hi Nguyệt của Hi Văn thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ dứt khoát, biết chuyện liền viết đơn ly hôn đưa cho ba nàng. Giáo sư Hi cũng nhanh chóng đến Diệp gia đón con gái trở về.



Ba nàng đuổi theo mẹ nàng, trên đường cái không cẩn thận bị xe tông trúng, cả đời phải nằm liệt giường, cho đến lúc chết.



Người Diệp gia trách mẹ nàng cay độc, đã hại đời con của họ. Diệp lão thái thái cho người đến đánh cho mẹ nàng một trận, lại ác độc chặn đường trong lúc mẹ nàng vỡ ối, không cho mẹ nàng đến bệnh viện sinh con.



Lúc Giáo sư Hi trở về, đã mấy tiếng sau đó, trông thấy thảm trạng của con gái, ông dứt khoát xoay người, không lưu tình đánh cho Diệp lão thái thái mấy cái bạt tai. Sau đó buông lời tuyệt giao, tức tốc mang theo mẹ nàng đến bệnh viện.



Lúc vào viện mẹ nàng đã sắp hấp hối, bác sĩ nói chỉ có thể giữ mạng đứa nhỏ, Giáo sư Hi ôm đầu khóc rống, cuối cùng bỏ cuộc, nâng tay kí tên lên tờ khai phẫu thuật.



Ngày Hi Văn ra đời là ngày mẹ Hi Nguyệt nàng từ trần. Bầu trời khi đó vừa vào hè, mưa rỉ rả không ngớt, dây dưa cả tháng trời mới ngưng.



Giáo sư Hi một thân một mình nuôi nàng lớn lên. Năm nàng năm tuổi thì Diệp Dung Dư mất, Diệp lão thái gia mang theo quà cáp, hối lỗi đến Hi gia muốn nhận lại con dâu và cháu trai cháu gái.



Tình cờ lúc đó Hi Văn được ông đưa đi trại trẻ hè, mấy tháng rồi cũng chưa về nhà. Giáo sư Hi cự tuyệt không gặp Diệp lão thái gia, chỉ đưa địa chỉ nơi Hi Nguyệt yên nghỉ cho ông cụ rồi nói rằng đứa bé đã chết cùng với mẹ nó rồi.



Kể từ đó, người Hi gia và Diệp gia hoàn toàn cắt đứt giao tình bấy lâu, nước sông không phạm nước giếng. Đến bây giờ đã qua rất nhiều năm.



Hi Văn vươn tay gạt giọt lệ trên má, thấp giọng thầm thì với người trong ảnh: “Mẹ, thứ lỗi cho Văn Văn nhé. Diệp Nguyệt Thiền là đồ điên, nếu con không làm vậy ả nhất định sẽ hại chết càng thêm nhiều người. Con hứa sẽ không nhận người thân, con chỉ tiết lộ cho ông cụ một chút tin tức mà thôi, mẹ không cần lo lắng.”



Người đã khiến mẹ không thể mở mắt nhìn con dù chỉ một lần mà đã nhắm mắt xuôi tay chính là người của Diệp gia.



Diệp gia đối với nàng không phải là gia tộc ruột thịt, mà là thù giết mẫu.



Nói rồi Hi Văn xoay người trở về phòng ngủ. Tấm ảnh đen trắng chụp một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế tựa, tay đang đặt trên bụng lớn nhô lên, trong ánh mắt phảng phất nét u buồn khó tả.