Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 17 : Phong ba mất tích

Ngày đăng: 09:23 18/04/20


Nói không muốn ngủ nhưng Đồng Giai Kỳ vừa đặt mình xuống chăn êm nệm ấm đã lập tức ngủ say sưa.



Cuối cùng đến khi trời sụp tối, phía xa xa trăng sáng tròn vành vạnh lên cao, Giang Trạch mới chậm rãi đánh thức Đồng Giai Kỳ dậy.



Vươn tay dụi đôi mắt nhập nhèm, Đồng Giai Kỳ nhìn trời ngoài cửa sổ tối đen, giật mình thiếu chút nữa cắn lưỡi: “Anh, mấy giờ rồi?”



Giang Trạch đứng trước gương chỉnh lại cổ áo vest, không để ý nói: “Còn sớm, mới sáu giờ thôi. Em tranh thủ thay đồ đi, anh để sẵn đồ trong nhà vệ sinh rồi, không cần trang điểm làm gì, mặt mộc vẫn xinh.”



Đồng Giai Kỳ ngượng ngùng liếc anh đang mang khuôn mặt đứng đắn mà nói xằng bậy, nhanh chóng đứng lên chạy trối chết vào trong nhà vệ sinh.



Đợi hai người chuẩn bị xong xuôi  ngoài trời đã tối hẳn.



Trước cổng khách sạn năm sao nổi tiếng thuộc sở hữu của Cố thị, hàng trăm chiếc xe hơi từ nhiều hãng xe lớn nhỏ ra vào tấp nập trong hầm.



Cô dâu chú rể đang đứng ở cửa chào khách.



Cố Ninh Hinh đã thay một bộ váy soire trắng tinh, mỉm cười khoác tay Trần Gia Dịch đứng bên cạnh một thân vest đỏ rượu.



Phía trên cúp ngực ôm trọn vòng một căng đầy của nàng, phía dưới phần hông thắt chặt, khoe trọn vòng hai nhỏ nhắn, phần váy phồng lên xoè ra phủ lên nền đất, trông như váy của những cô công nương trời Âu.



Đồng Giai Kỳ cùng Giang Trạch cũng vừa đến nơi không lâu.



Trên người Đồng Giai Kỳ vẫn là một bộ sườn xám nhưng đã đổi từ màu hồng phấn buổi sáng sang màu xanh lam, tay áo dài đến quá khuỷu, làn váy xẻ lên đến tận đùi, khoe trọn ba vòng cơ thể nhỏ nhắn.



Bị đông lạnh đến mặt mũi đỏ bừng, Đồng Giai Kỳ siết chặt chiếc áo vest của Giang Trạch đang khoác trên người mình, run rẩy được anh ôm đi ngược chiều gió lạnh tiến vào bên trong nhà hàng.



Cố Ninh Hinh thấy Giang Trạch nửa ôm nửa dìu Đồng Giai Kỳ đến từ xa, gió mùa đông thổi từng đợt cuốn theo bông tuyết nho nhỏ, lấp lánh. Khi nãy nàng đã nghe Trần Gia Dịch nói Đồng Giai Kỳ có thai, không nhịn được kêu người phía sau mang dù đến che cho bọn họ.



“Thế nào? Có lạnh lắm không?” Cố Ninh Hinh tiến đến nắm chặt tay Đồng Giai Kỳ, cảm thấy hai tay cô lạnh như tảng băng, giật mình hỏi.



Đồng Giai Kỳ lắc lắc đầu, trên mặt ửng đỏ đã rút dần, thần sắc có chút trắng: “Không sao, Ý Hiên che cho tớ kĩ lắm.”



“Rồi được rồi, tớ biết hai người hạnh phúc rồi, không cần khoe nữa. Hôm nay là lễ cưới tớ, tớ mới không thèm chấp với hai người.” Cố Ninh Hinh giả vờ ganh tị, bĩu môi nói.



Bên kia Giang Trạch thế chỗ Cố Ninh Hinh, một trước một sau cùng Trần Gia Dịch tươi cười chào khách.



Trần Gia Dịch nhìn cô dâu của mình chạy đi quan tâm người khác, lòng có chút chua nhỏ giọng nói: “Giang Trạch, ai không biết còn tưởng tớ với cậu cưới á.”



Nhích lại gần Trần Gia Dịch thêm một chút, Giang Trạch cũng thì thào nói: “Cậu có tin tớ đạp cho cậu một cái nữa hay không?”



Giật mình hoảng hốt, nhớ đến cú đạp hồi sáng khiến mũi chân hắn đến giờ vẫn còn hơi hơi đau nhức, Trần Gia Dịch run bắn, nhìn Giang Trạch lắc đầu mếu máo: “Cậu tha cho tớ đi, tớ là Trần bộ trưởng mặt lạnh như tiền đó. Để người khác thấy tớ ôm chân gào khóc, mặt mũi tớ nhất định đào hố đem chôn luôn cho coi.”



Cuối cùng nhận lại chỉ là ánh nhìn khinh bỉ của Giang Trạch.



Tiệc cưới bắt đầu vào đúng bảy giờ, cô dâu chú rể phải lập tức xoay người vào trong phòng nghỉ để chuẩn bị kĩ lưỡng mọi thứ, khách khứa trực tiếp đi vào ngồi vào bàn tiệc bên trong hội trường.



Lúc Giang Trạch và Đồng Giai Kỳ tiến vào bên trong hội trường, bàn của hai người là bàn đặc biệt được trải khăn hồng đậm, đã ngồi trước mấy thân ảnh.



Vì là nhà hàng lớn, nên mỗi bàn chỉ có năm người ngồi, cả hội trường rộng lớn đông nghịt, đặt không dưới một trăm bàn.



Tư Mã Tuệ vẫn một bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ, một tay cầm ly rượu đế cao, chất rượu vang trắng sóng sánh trong ly, một tay duỗi ra đặt lên thành ghế bên cạnh.




Tư Mã Tuệ đi ở phía sau, vừa kịp lúc nghe thấy, vội vàng tiến đến áp sát tai vào điện thoại của Giang Trạch.



Giang Trạch liếc mắt nhìn Tư Mã Tuệ bên cạnh, cầm điện thoại xuống, ngón tay ấn nút mở loa ngoài.



“[Chuyện đó cậu không cần biết đâu. Thật không ngờ cháu gái cao quý mà ông nội tớ luôn tâm tâm niệm niệm lại chính là một người bạn cũ năm xưa cùng học chung một trường, ngủ chung một phòng ktx với tớ. Trái đất thật tròn, có phải hay không?]” Diệp Nguyệt Thiền ngồi xuống ghế do thuộc hạ chuẩn bị, cười nói.



Ả thích nhất là chọc điên Giang Trạch.



Anh đẹp trai nổi giận, thực sự chơi rất vui.



Tư Mã Tuệ âm thầm giật mình, thật không ngờ cô gái những tưởng tầm thường nhất trong đám người bọn họ lại chính là cháu gái mất tích nhiều năm của Diệp gia. Hắn mấp máy môi muốn nói, lại bị Giang Trạch trừng mắt, lập tức ngậm miệng.



“Hai người họ đang ở đâu? Diệp Nguyệt Thiền, tôi không có thời gian chơi đùa với cô.”



“[Anh đẹp trai, đừng tức giận như thế chứ.]” Diệp Nguyệt Thiền mặt đầy tươi cười, giọng nói không chút nào sợ hãi.



“Diệp Nguyệt Thiền!!!” Giang Trạch tức giận gằn giọng.



“[Thôi được rồi, kêu cái gì mà kêu. Thế này nhé, tớ cho cậu thời gian một tiếng, nếu cậu tìm được nơi này, tớ sẽ vui vẻ thả hai người kia ra.]” Diệp Nguyệt Thiền lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay, dấu vết năm tháng hằn lên trên nó, chứng tỏ đã mang rất nhiều năm.



“[Thương tình cho cậu một gợi ý nho nhỏ nhé. “Bảy tuổi, thành phố N”. Anh đẹp trai, hành động nhanh lên nhé, chỉ có một tiếng thôi. Moah!]”



Điện thoại “tút” một tiếng mất kết nối, Giang Trạch ngẩn người.



Bảy tuổi...



Thành phố N...



Gợi ý quái quỷ gì thế?



Đầu óc Giang Trạch giờ phút này rất loạn, anh vươn tay vò mái tóc đang vào nếp gọn gàng, trong phút chốc không thể nghĩ ra.



Mặc kệ, trước tiên đến thành phố N đã.



Giang Trạch xoay người chạy đi, cũng không quên nói với Tư Mã Tuệ: “Cậu vào trong nói gợi ý với Giang Dương giúp tớ. Nếu anh ấy có manh mối thì lập tức gọi cho tớ nhé.”



Tư Mã Tuệ giật mình, gật đầu một cái rồi chạy vào trong nói với Giang Dương.



“Cái gợi ý quái quỷ gì thế? Chung chung như vậy làm sao đoán được?” Minh Viễn nghe xong cau mày, quay đầu nhìn Giang Dương đang im lặng suy nghĩ bên cạnh.



Ngay khoảnh khắc chiếc BMW xám của Giang Trạch hoà vào dòng xe đi đến đường cao tốc, Giang Dương đang cúi đầu suy nghĩ đột nhiên ngẩng lên.



Hai mắt hắn phát sáng, đứng bật dậy, lôi kéo Minh Viễn đi ra ngoài: “Chúng ta đi thôi.”



“Đi đâu cơ?” Tư Mã Tuệ bị hành động bất ngờ của Giang Dương làm giật mình, buộc miệng hỏi, chân không tự chủ chạy theo.



“Đi cứu người. Cậu gọi cho A Trạch, nói địa chỉ cho nó. Số 120 khu ổ chuột Phong Hoa, ngoại ô thành phố N.”



Chiếc bàn đặc biệt trong phút chốc trống không, hai người Cố Ninh Hinh và Trần Gia Dịch bị khách khứa vây quanh chuốc rượu, nhất thời không để ý đến.