Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 22 :

Ngày đăng: 09:23 18/04/20


1.



Vào ngày sinh nhật Giang Niệm Giai một tuổi, Hi Văn đột nhiên rất hứng thú lôi kéo Giang Trạch và Đồng Giai Kỳ, muốn cho con nuôi “nhặt đồ vật đoán tương lai” như trong truyện cổ đại.



Di chứng năm đó để lại khiến Hi Văn không thể có con, đó là điều tiếc nuối và xót xa nhất của Đồng Giai Kỳ.



Nên khi Giang Niệm Giai bắt đầu tập nói, cô đã tập cho bé con bập bẹ gọi Hi Văn là “mẹ nuôi”, thành công khiến cho Hi Văn khóc lóc sướt mướt.



“Nhặt đồ vật đoán tương lai? Là cái gì?” Tư Mã Tuệ nghểnh cổ hỏi vọng vào từ trong phòng bếp.



“Con người thô tục như anh làm sao biết được, hừ hừ!! Im lặng một chút, em đang nói chuyện với Kỳ Kỳ và Giang Trạch.” Hi Văn quay đầu, trừng mắt nhìn Tư Mã Tuệ.



Nhìn hai người đã lấy nhau rồi mà suốt ngày cãi vã chí choé, Đồng Giai Kỳ cảm thấy dở khóc dở cười.



Cặp đôi này đúng thật là “không phải oan gia không vào chung một cửa” mà.



Giang Trạch dường như cũng rất hứng thú, anh sờ cằm hỏi lại: “Cái đó...làm như thế nào? Cần chuẩn bị cái gì?”



Hi Văn được kéo lại sự chú ý, nhanh chóng quay đầu đóng mở miệng giải thích: “Tớ đọc trong một cuốn sách, nghe nói người cổ đại sẽ cho con cháu họ vào sinh thần một tuổi tiến hành chọn đồ vật đoán tương lai, nhằm đoán thử xem tương lai bé con có thể sẽ làm cái gì.



Chúng ta trước tiên cần có một cái mâm tròn lớn, trong đó đặt các đồ vật tượng trưng cho tính cách và nghề nghiệp sau này. Bé gái thì nên có son phấn, lược,... Nói chung thì muốn đặt cái gì thì đặt, sau đó bỏ bé con lên mâm, cho bé con tự mình lựa chọn.”



Nghe có vẻ thú vị.



Giang Trạch và Đồng Giai Kỳ gật gù, tranh thủ lúc khách khứa chưa đến nhà đông đủ liền xoay người đi kiếm đồ đặt lên mâm.



Nào là son, phấn, gương cầm tay, lược, đồ cột tóc,... Còn có sách vở, bút, máy tính cầm tay,... Thậm chí có cả ống nghe bác sĩ, dao phẫu thuật Pháp y đã được bọc gọn lưỡi dao,... nói chung là loạn xạ hết cả lên.



Giang Trạch cẩn thận đặt Giang Niệm Giai vào giữa mâm, mấy người lớn nín thở quan sát bé con chọn đồ.



Giang Niệm Giai một tuổi trong miệng ê a gì đó, nước bọt theo khoé miệng nhỏ xíu tràn ra ngoài, hai mắt to tròn lúng liếng nhìn quanh.



Khi nhìn đến sách vở một màu xanh biếc mà bé thích, liền lập tức vươn tay. Một tay cầm sách vở, tay kia xoay người lại cầm ống nghe bác sĩ lên.
Trần Khang Dụ đầu quân vào quân đội, tuổi trẻ đã có quân hàm Đại úy, cũng là tinh anh ngàn vàng khó cầu.



Bạn học Tư Mã Ngọc Trân ngồi bên tay trái Trần Khang Dụ, hiện giờ là Quân y, công tác trong doanh trại của Trần Khang Dụ, ngày qua ngày cãi nhau không ngớt, có khi còn nhảy bổ vào đánh nhau.



Trần Thi Hàm hiện nay đang theo học Đại học Z, nuôi ước mơ trở thành nữ nhà văn lỗi lạc.



Hai bé long phượng thai nhà họ Đồng cũng đã trưởng thành, anh trai Đồng Quân Khải học Kiến trúc sư, em gái Đồng Quân Dao cũng thi vào Học viện thanh nhạc, hiện nay đang theo Giang Niệm Giai vừa làm trợ lý hỗ trợ vừa học hỏi thêm nhiều thứ.



“Mấy ông bà nhà chúng ta hay thật, bí mật bỏ lại con cái đi ra nước ngoài du lịch, thiệt không có nghĩa khí.” Trần Khang Dụ gắp cho Trần Thi Hàm một cái đùi thỏ nướng.



“Cậu đã lớn vậy rồi còn muốn bám theo ba mẹ à? Thiệt khổ thân chú dì Trần.” Giang Niệm Giai cùng Trần Khang Dụ bằng tuổi, từ nhỏ đã lăn lộn một chỗ lớn lên, thân như anh em.



“Phải đó phải đó, em từ khi học cấp một đã không còn bám mẹ nữa rồi nha.” Ngồi bên cạnh anh trai, Trần Thi Hàm cũng quệt miệng, bỏ đá xuống giếng.



“Nghe dì Trần nói, anh năm đó còn khóc đòi mẹ đến tận cấp hai. Chuyện này có thật không?” Giang Tư Viễn nhận lấy đùi thỏ Giang Niệm Giai đưa qua, nhếch miệng nói.



Mấy người nhanh mồm nhanh miệng, anh một câu tôi một câu nói đến độ Trần Khang Dụ á khẩu.



“Mấy người thật quá đáng!!” Trần Khang Dụ giả vờ uất ức, quay đầu tìm kiếm chỗ dựa là Tư Mã Ngọc Trân, cuối cùng không ngoài ý muốn bị cô tát cho một cái sưng mặt.



Hai anh em Đồng gia không nể tình Trần Khang Dụ mà cười đến ngả nghiêng, đến Giang Tư Viễn đang thẳng lưng gặm đùi thỏ cũng không nhịn được giương cao khoé môi.



Tiếng chuông đồng hồ quả lắc vang lên trong căn nhà nhỏ, đúng mười hai giờ pháo bông đủ màu sắc cùng lúc nở rộ trên bầu trời đêm, đẹp đến nao lòng.



Từng người trong bọn họ đều đã trưởng thành, mang trong mình máu thịt tình yêu của ba mẹ mà lớn lên, trở thành những nhân vật có ích cho đất nước.



Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, hạnh phúc đã sớm được vun đắp vẹn tròn, không còn cầu gì hơn nữa.



Một gia đình nhỏ với những đứa con thơ, ngày nào cũng là ngày lành.



~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~