Nhân Sinh Nếu Mãi Như Lúc Mới Gặp

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:51 19/04/20


Mẹ kêu lên trong điện thoại: “Cái gì? Hai con ra ở riêng rồi? Vì sao?”



Lỗ tai tôi đau nhức, kéo microphone ra xa, cau mày.



Ly hôn, là vấn đề của người trong cuộc, nhưng hỏi tại sao luôn luôn là người khác.



Tôi nói: “Mẹ, hôm nay tụi con đã ký tên rồi, phản đối vô hiệu.”



Mẹ hỏi: “Là ai nói ra trước?”



Tôi nói: “Là con, con thích người khác rồi.”



Mẹ không tin, nói: “Con là con mẹ, mẹ biết cách con làm người như thế nào!”



Tôi cười, ngay cả tôi còn không biết mình làm người như thế nào mà. Tôi nói: “Mẹ không cần lo lắng như vậy đâu, mỗi ngày trên thế giới có cả chục cặp ly hôn, chúng con chỉ là một trong số đó thôi.”



Mẹ phản bác: “Nhưng trên thế giới này có cả trăm cặp có thể sống đến bạc đầu giai lão, tại sao các con lại không thể nằm trong số đó?”



Tôi cười khổ, “Vì chúng con không có kỹ thuật ở trình độ này.”



Mẹ nói, Đan Tâm, Đan Tâm. Tên con cũng như con vậy, lúc nào cũng làm mẹ lo lắng.



Lổ mũi của tôi mệt mỏi, chỉ có mẹ mới yêu thương tôi, bao dung tôi như vậy. Tôi nói: “Mẹ, con không sao đâu. Con còn trẻ, còn có thể tìm được một người đàn ông khác tốt hơn.”



Mẹ vẫn chưa ngừng nói: “Đang tốt sao đột nhiên lại ở chung, vậy nhà và xe …” Tôi tắt điện thoại, trong khi bà vẫn không ngừng gọi “Đan Tâm, Đan Tâm …” bên đầu dây bên kia.



Sau đó hoàn toàn yên tĩnh.



Tôi thấy thật mệt mỏi, trong căn phòng trống trơn này chỉ còn lại tôi và con mèo nhỏ. Tôi đảo nhìn khắp căn phòng xa hoa, trên tường vẫn còn treo tấm hình lúc chúng tôi đi du lịch cùng nhau, cảnh vật tựa như thiên đường nhân gian vậy. Khi đó, trong vẻ đẹp trai của hắn vẫn mang theo chút ngây ngô, mà tôi lại đang lao vào tình yêu cuồng nhiệt.



Tôi đứng lên ghế sofa, lấy tấm hình kia xuống, ném vào một goc, chán chường nằm phịch xuống ghế.


Một cô gái trên TV kêu to: Thiên Văn! Tôi giật mình tỉnh lại.



Cô gái kia kiều diễm xinh đẹp không gì sánh bằng. Một lần, cô ta và chồng tôi xảy ra scandal đầy trời.



Tôi đã thấy cô gái này, trong một buổi lễ chiếu phim. Tôi mặc chiếc váy màu trắng ngà, cô ta mặc áo đầm đen hở lưng, cứ như cuộc chiến tranh giữa chính nghĩa và bóng tối vậy. Chúng tôi nắm chặt tay, những ánh đèn flash của các phóng viên liên tụp chớp nháy, làm đôi mắt của tôi như choáng đi. Tôi muốn né tránh, nhưng đảo qua cô ta đã chuẩn bị xong tư thế đầy quyến rũ rồi.



Trên đường về nhà, tôi hỏi Trình Thụy: “Có động tâm không?”



Trình Thụy gõ đầu tôi, nói: “Suy nghĩ miên man!”



Tôi cũng cho rằng đó chỉ là đùa, tôi vốn có tật hóm hỉnh, trong khổ có vui. Trên báo đồn họ là một đôi, tôi vừa đọc vừa gặm táo, dĩ nhiên bọn họ không nói gì về tôi, bởi tôi chẳng là gì cả.



Sau đó, tôi lên internet, thấy các fan của Trình Thụy la to, “Bỏ người đàn bà kia đi”, cùng một đôi với Thiên Văn. Tôi mới phát hiện, chuyện này không dễ chơi nữa. Không biết từ khi nào, tôi đã trở thành một dâm phụ thô bỉ như thế, không biết từ khi nào mà Trình Thụy đã cưới nhầm một bà vợ thô bỉ, hắn và Thiên Văn mới là trai tài gái sắc xứng đôi với nhau.



Cảm giác này không tốt, thật sự không tốt. Tôi là một cô gái thiện lương vô hại, tại sao trong lòng họ, tôi lại trở nên độc ác đến thế chứ?



Tôi biết anh hùng phải có mỹ nhân, nhưng chẳng lẽ tôi có lỗi sao? Tôi thật sự nghi ngờ, và tôi biết tôi thật sự sai lầm rồi.



Tôi đột nhiên thấy miệng mình đăng đắng, lại ngửa đầu uống thêm một hớp rượu. Trình Thụy vẫn chưa đến, nhưng tôi vẫn còn nhiều kiên nhẫn …. nên vẫn có thể chờ đợi.



Sau khi kết hôn, chúng tôi chỉ đi du lịch một lần duy nhất, nhưng đi rất nhiều nơi. Dưới chân núi Alps*, trong một khách sạn nhỏ ấm áp, chúng tôi nằm trong cùng một chiếc chăn, ở cạnh lò sưởi bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng bao phủ cả dốc núi và thảm cỏ bên ngoài, lại nhìn lên bầu trời màu xanh.



Tôi nhìn từng hạt bông tuyết trắng nổi bật dưới bầu trời xanh, không biết sau đó còn là cái gì.



Trình Thụy hỏi tôi, vì sao không nói gì.



Tôi nói: “Khi còn bé, người lớn hay nói với em rằng, mỗi người đều có một ngôi sao phù hộ cho. Cho nên mỗi đêm em đều nhìn lên trời, ở đó nhất định sẽ có một ngôi sao độc nhất vô nhị, đó là ngôi sao thuộc về em.”



Hắn ôm chặt tôi, nói, anh là ngôi sao của em, chỉ thuộc về một mình em.



Nhưng hắn sai rồi.