Nhân Thể Thành Thần
Chương 10 : Lần đầu rời khỏi Cốt Thảo Điền Trang.
Ngày đăng: 01:18 27/06/20
Tư trang đầy đủ, hai huynh đệ chân đạp đại môn dõng dạc bước ra khỏi Huỳnh Gia. Trên đường cái, lúc này người người vẫn còn đang hì hục cuốc đất trên cánh đồng linh thảo nên cũng không nhiều người qua lại.
-Nhị công tử, tứ công tử.
Trên đường không kẻ nào là không nhận ra hai người bọn họ, năm trăm năm kinh doanh, năm trăm năm bảo hộ đã khiến Huỳnh Gia đều được người dân ở đây kính trọng.
-Đệ đừng để những lời khen tụng này làm mờ mắt, chỉ cần Huỳnh Gia ta thất thủ những người dân đen này vì sinh tồn cũng không ngại thêm một chân đạp chúng ta xuống nước.
Huỳnh Thiên Hùng con mắt như nhìn thấu sự đời mở miệng nhắc nhở tiểu đệ cười không ngậm được miệng.
Biết mình thất thố, Huỳnh Tảo ngại ngùng im lặng.
-Lời ta nói không phải là vô căn cứ, hẵn đệ cũng biết mấy năm gần đây có những tiểu gia tộc nỗi dậy đòi Huỳnh Gia ta chia đều lợi nhuận của Cốt Thảo Sơn Trang cho chúng.
Huỳnh Tảo gật đầu chăm chú.
-Nhưng tên dân đen kia lợi dụng lúc chúng ta sơ sẩy đã bị bọn tiểu gia tộc kia dùng lợi ích dụ dỗ, đốt phá thậm chí là nhiều lần đốt kho linh thảo khiến phụ thân phải đau đầu, Huỳnh Gia giờ đây gần như phải xuất toàn bộ nhân lực để ổn định tình hình.
Tin tức từ miệng Huỳnh Thiên Hùng khiến hắn phải lẵng lặng ngẫm nghĩ.
Từ Huỳnh Gia trang viên tới rìa địa phận của Cốt Thảo Điền Trang nếu đi bộ của mất hơn ba ngày đường, cả hai tới chuồng ngựa chọn lấy hai con tuấn mã tức tốc chạy đi.
-Chúng ta sắp tới nơi rồi, phía trước chính là giới hạn địa phận của Cốt Thảo Điền Trang.
Tốc độ dần chậm lại, vó ngựa cuối cùng cũng dừng bước.
-Cứ để ngựa lại đây, sẽ có người mang chúng đi.
Huỳnh Thiên Hùng phóng người xuống đất, đưa tuấn mã cột vào hàng rào gần đó.
-Khu rừng này lớn như vậy tại sao chúng ta không cưỡi ngựa sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.
Để đi hết một Cốt Thảo Điền Trang nho nhỏ này nếu không dùng mấy ngày đường thì đừng mong có thể thăm thú toàn bộ nhưng Thanh Thiên Lâm thì lại khác. Điền trang này không khác gì một tiểu đảo nằm giữa biển khơi, “đại dương” cây cỏ bao phủ nếu như không được dân bản địa chỉ hướng chuyện lạc đường không hiếm khi xảy ra mà giữa rừng thiên nước độc này mà lại lạc đường thì… lành ít dữ nhiều.
-Cứ để chúng bên ngoài, Thanh Thiên Lâm này mang theo càng nhiều thứ cũng chỉ mang lại thêm trở ngại mà thôi.
Huỳnh Thiên Hùng không nhiều lời, một thân bàn tử hướng cổng lớn đi ra. Huỳnh Tảo đương nhiên là không thể trái lời, hắn nhị ca trước giờ luôn là kẻ phóng khoáng, lười biếng nhưng không có nghĩa hắn là kẻ mặc cho người khác tùy tiện, một thân tu vi hiện nay đều do chính Huỳnh Thiên Hùng một tay đánh ra, trên tay đã nhuộm không biết bao nhiêu máu tươi của yêu thú.
Thanh Thiên Lâm rộng lớn bạt ngàn, nhiều đời nay con cháu Huỳnh Gia cũng không thể nào đi hết được, chỉ có hắn phụ thân gần như bước chân vào nội địa, nhưng tất cả chỉ là tin đồn thổi bởi chính Huỳnh Kiệt cũng chưa một lần tiết lộ bất kì điều gì.
Giữa những tán cây, một thân rằn ri vàng đen xen kẽ, lão hổ thân dài hơn ba mét, tứ chi to lớn, trên ria mép còn vương lại chút huyết dịch rõ ràng là vừa mới xơi tái xong con mồi. Đối diện là thiếu niên chỉ vừa 14 tuổi, sắc mặt còn pha chút non nớt trong tay không có lấy một món binh khí phòng thân nhưng hắn lại không hề sợ sệt, đường đường chính chính đối đầu cùng mãnh thú.
-Tứ đệ, con hổ này dù sao cũng chỉ là mãnh thú thông thường nếu như đệ thất bại thì đừng trách nhị ca ngay lập tức bắt ngươi trở về.
Huỳnh Thiên Hùng chấp tay buông lời dọa nạt.
-Hừ đừng nghĩ đệ là kẻ yếu ớt, chỉ là một đầu đại hổ nếu so với cùng phụ thân chiến đấu quả thật là bỏ xa một vạn chín ngàn dặm.
Huỳnh Tảo xì mũi khinh thường.
Mãnh hổ vừa nhấm nháp con mồi no say, người ta nói có sai đâu “căng da bụng là chùng da mắt” muốn kiếm một bóng râm nào đó đánh một giấc thì từ đâu hai tên vương bát đãn lao tới gây hấn muốn vuốt râu hùm.
Thân hổ to lớn lao tới muốn xé xác tên nhận loại không biết trời cao đất rộng kia thì hắn đã nhanh nhẹn ra tay từ trước. Một nắm cát bất ngờ ném tới khiến hai mắt lão hổ đau xót, cái đầu lớn lắc mạnh cố gắng để cát rơi ra.
Huỳnh Tảo biết thời cơ đã tới, hắn vận sức, lực lượng từ kẻ đạt 200 lần Toái Cốt đã gần như không hề thua kém Vũ Binh. Chõ tay chuẩn xác nhắm ngay giữa cổ khiến đốt sống yếu ớt trong nháy mắt bị đứt lìa.
Tự đắc chưa được bao lâu, một viên đá nhỏ không biết từ đâu ném thẳng vào Huỳnh Tảo đồn bộ khiến thiếu niên đau điếng.
-Ah nhị ca đánh lén ta đúng không?
-Ta là đại nhân không lẽ lại giở trò, là đệ quá đa nghi thôi.
Bàn tử khinh thường vừa đi đầu vừa nói, đương nhiên Huỳnh Tảo không thể chứng kiến nụ cười gian xảo lúc này nếu không quả thật là tức chết.
-Những trò tiểu xảo vừa rồi đối với dã thú còn một chút tác dụng nhưng khi đối đầu cùng yêu thú ta khuyên đệ tốt nhất là dẹp bỏ suy nghĩ đó đi, yêu thú dù nhỏ yếu nhất cũng đã xuất hiện một phần linh trí chúng không còn dã tính mười phần như đại hổ vừa rồi.
Huỳnh Thiên Hùng đương nhiên không quên nhiệm vụ phụ thân giao cho, nếu như tiểu tử này gặp mệnh hệ nào sợ rằng một thân bàn tử hơn 200 cân của hắn cũng không đủ để lão cha luyện tay.
-Đáng lẽ ta nên đưa cho tiểu tử này một bộ chiến giáp, một thân tay không muốn cùng yêu thú giáp chiến đúng là phong phạm của phụ thân mà.
Nhìn lại Huỳnh Tảo hăng hái, trên mặt cười tươi như hoa khiến Huỳnh Thiên Hùng bất chợt lo lắng tên tứ đệ này ngựa non háu đá a.
-Nhị công tử, tứ công tử.
Trên đường không kẻ nào là không nhận ra hai người bọn họ, năm trăm năm kinh doanh, năm trăm năm bảo hộ đã khiến Huỳnh Gia đều được người dân ở đây kính trọng.
-Đệ đừng để những lời khen tụng này làm mờ mắt, chỉ cần Huỳnh Gia ta thất thủ những người dân đen này vì sinh tồn cũng không ngại thêm một chân đạp chúng ta xuống nước.
Huỳnh Thiên Hùng con mắt như nhìn thấu sự đời mở miệng nhắc nhở tiểu đệ cười không ngậm được miệng.
Biết mình thất thố, Huỳnh Tảo ngại ngùng im lặng.
-Lời ta nói không phải là vô căn cứ, hẵn đệ cũng biết mấy năm gần đây có những tiểu gia tộc nỗi dậy đòi Huỳnh Gia ta chia đều lợi nhuận của Cốt Thảo Sơn Trang cho chúng.
Huỳnh Tảo gật đầu chăm chú.
-Nhưng tên dân đen kia lợi dụng lúc chúng ta sơ sẩy đã bị bọn tiểu gia tộc kia dùng lợi ích dụ dỗ, đốt phá thậm chí là nhiều lần đốt kho linh thảo khiến phụ thân phải đau đầu, Huỳnh Gia giờ đây gần như phải xuất toàn bộ nhân lực để ổn định tình hình.
Tin tức từ miệng Huỳnh Thiên Hùng khiến hắn phải lẵng lặng ngẫm nghĩ.
Từ Huỳnh Gia trang viên tới rìa địa phận của Cốt Thảo Điền Trang nếu đi bộ của mất hơn ba ngày đường, cả hai tới chuồng ngựa chọn lấy hai con tuấn mã tức tốc chạy đi.
-Chúng ta sắp tới nơi rồi, phía trước chính là giới hạn địa phận của Cốt Thảo Điền Trang.
Tốc độ dần chậm lại, vó ngựa cuối cùng cũng dừng bước.
-Cứ để ngựa lại đây, sẽ có người mang chúng đi.
Huỳnh Thiên Hùng phóng người xuống đất, đưa tuấn mã cột vào hàng rào gần đó.
-Khu rừng này lớn như vậy tại sao chúng ta không cưỡi ngựa sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.
Để đi hết một Cốt Thảo Điền Trang nho nhỏ này nếu không dùng mấy ngày đường thì đừng mong có thể thăm thú toàn bộ nhưng Thanh Thiên Lâm thì lại khác. Điền trang này không khác gì một tiểu đảo nằm giữa biển khơi, “đại dương” cây cỏ bao phủ nếu như không được dân bản địa chỉ hướng chuyện lạc đường không hiếm khi xảy ra mà giữa rừng thiên nước độc này mà lại lạc đường thì… lành ít dữ nhiều.
-Cứ để chúng bên ngoài, Thanh Thiên Lâm này mang theo càng nhiều thứ cũng chỉ mang lại thêm trở ngại mà thôi.
Huỳnh Thiên Hùng không nhiều lời, một thân bàn tử hướng cổng lớn đi ra. Huỳnh Tảo đương nhiên là không thể trái lời, hắn nhị ca trước giờ luôn là kẻ phóng khoáng, lười biếng nhưng không có nghĩa hắn là kẻ mặc cho người khác tùy tiện, một thân tu vi hiện nay đều do chính Huỳnh Thiên Hùng một tay đánh ra, trên tay đã nhuộm không biết bao nhiêu máu tươi của yêu thú.
Thanh Thiên Lâm rộng lớn bạt ngàn, nhiều đời nay con cháu Huỳnh Gia cũng không thể nào đi hết được, chỉ có hắn phụ thân gần như bước chân vào nội địa, nhưng tất cả chỉ là tin đồn thổi bởi chính Huỳnh Kiệt cũng chưa một lần tiết lộ bất kì điều gì.
Giữa những tán cây, một thân rằn ri vàng đen xen kẽ, lão hổ thân dài hơn ba mét, tứ chi to lớn, trên ria mép còn vương lại chút huyết dịch rõ ràng là vừa mới xơi tái xong con mồi. Đối diện là thiếu niên chỉ vừa 14 tuổi, sắc mặt còn pha chút non nớt trong tay không có lấy một món binh khí phòng thân nhưng hắn lại không hề sợ sệt, đường đường chính chính đối đầu cùng mãnh thú.
-Tứ đệ, con hổ này dù sao cũng chỉ là mãnh thú thông thường nếu như đệ thất bại thì đừng trách nhị ca ngay lập tức bắt ngươi trở về.
Huỳnh Thiên Hùng chấp tay buông lời dọa nạt.
-Hừ đừng nghĩ đệ là kẻ yếu ớt, chỉ là một đầu đại hổ nếu so với cùng phụ thân chiến đấu quả thật là bỏ xa một vạn chín ngàn dặm.
Huỳnh Tảo xì mũi khinh thường.
Mãnh hổ vừa nhấm nháp con mồi no say, người ta nói có sai đâu “căng da bụng là chùng da mắt” muốn kiếm một bóng râm nào đó đánh một giấc thì từ đâu hai tên vương bát đãn lao tới gây hấn muốn vuốt râu hùm.
Thân hổ to lớn lao tới muốn xé xác tên nhận loại không biết trời cao đất rộng kia thì hắn đã nhanh nhẹn ra tay từ trước. Một nắm cát bất ngờ ném tới khiến hai mắt lão hổ đau xót, cái đầu lớn lắc mạnh cố gắng để cát rơi ra.
Huỳnh Tảo biết thời cơ đã tới, hắn vận sức, lực lượng từ kẻ đạt 200 lần Toái Cốt đã gần như không hề thua kém Vũ Binh. Chõ tay chuẩn xác nhắm ngay giữa cổ khiến đốt sống yếu ớt trong nháy mắt bị đứt lìa.
Tự đắc chưa được bao lâu, một viên đá nhỏ không biết từ đâu ném thẳng vào Huỳnh Tảo đồn bộ khiến thiếu niên đau điếng.
-Ah nhị ca đánh lén ta đúng không?
-Ta là đại nhân không lẽ lại giở trò, là đệ quá đa nghi thôi.
Bàn tử khinh thường vừa đi đầu vừa nói, đương nhiên Huỳnh Tảo không thể chứng kiến nụ cười gian xảo lúc này nếu không quả thật là tức chết.
-Những trò tiểu xảo vừa rồi đối với dã thú còn một chút tác dụng nhưng khi đối đầu cùng yêu thú ta khuyên đệ tốt nhất là dẹp bỏ suy nghĩ đó đi, yêu thú dù nhỏ yếu nhất cũng đã xuất hiện một phần linh trí chúng không còn dã tính mười phần như đại hổ vừa rồi.
Huỳnh Thiên Hùng đương nhiên không quên nhiệm vụ phụ thân giao cho, nếu như tiểu tử này gặp mệnh hệ nào sợ rằng một thân bàn tử hơn 200 cân của hắn cũng không đủ để lão cha luyện tay.
-Đáng lẽ ta nên đưa cho tiểu tử này một bộ chiến giáp, một thân tay không muốn cùng yêu thú giáp chiến đúng là phong phạm của phụ thân mà.
Nhìn lại Huỳnh Tảo hăng hái, trên mặt cười tươi như hoa khiến Huỳnh Thiên Hùng bất chợt lo lắng tên tứ đệ này ngựa non háu đá a.