[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 2 - 13 Đống 914 Hào Phòng

Chương 9 :

Ngày đăng: 21:23 20/04/20


Thằng con được trúng tuyển đặc cách thì người làm cha chính là kẻ vui nhất! Liên tiếp vài ngày hễ thấy Hồng Diệp là đều cười tủm tỉm, ngoài ra còn ân cần hỏi han.



Chẳng cần phải nói, những món ăn tối đều là những món khoái khẩu của Hồng Diệp.



Ăn như vậy được một tuần, Thành Chu chợt tỉnh ngộ, học phí thì khỏi đóng nhưng mà tiền ăn là phải chi nha! Cứ cái đà này, mỗi ngày năm mươi đồng là bằng hai tháng học phí con mợ nó rồi! Huống chi kèm theo giấy thông báo trúng tuyển của trường tiểu học Đông Nam Lộ là một cái biên lai nữa.



Mặc dù miễn học phí, nhưng vẫn còn chi phí linh tinh, nhiều quá chừng nhiều luôn, tính ra chắc cũng cỡ sáu trăm chứ không ít.



Thật không hổ là trường tiểu học thực nghiệm mà, tiền thu vào cũng ngang ngửa với trường tư nhân! Thành Chu vừa chửi vừa rủa chế độ giáo dục ăn tiền trên đầu con dân, cắn răng rút sáu trăm đồng ra khỏi ngân hàng mà giao cho con đóng học phí.



Anh nhà đến công ty than thở thì còn bị đồng nghiệp mắng ngược lại: “Cái số thằng con nhà chú may mắn vê lờ ấy! Giỏi gì mà giỏi dữ vậy! Chẳng cần đợi ông cha nó nuôi nấng làm gì! Bốn tuổi! Mới có bốn tuổi mà đã trở thành học sinh đặc biệt được miễn toàn bộ học phí của trường Đông Nam Lộ! Chú còn sợ cái gì nữa hả? Một năm sáu trăm đồng mà còn sợ nhiều? Con gái anh đây một năm đóng sáu ngàn nè! Ngoại trừ học phí trường học ra, còn phải đóng tiền học thêm, tiền học piano, thêm mấy khoảng này nọ nữa cũng lên đến khoảng một vạn đó!”



“Đúng đó! Cái tên Thành Chu chết tiệt nhà cậu đừng có mà khoe khoang ở đây nhá! Thằng con lão Trương đi du học một năm cũng trên hai mươi vạn, lão Trương muốn thắt cổ chết tới nơi, cậu còn bày đặt khoe khoang con cậu là thiên tài này thiên tài nọ nữa! Nghe cũng đủ biết sau này nếu con cậu mà là du học sinh thì cũng được nhà nước trợ cấp.”



Thành Chu bị ăn chửi nhưng trong lòng thì sướng rơn.



“Vậy hả… anh thấy con tôi giống du học sinh được nhà nước trợ cấp? Bọn hiệu trưởng cũng nói chỉ cần nó biểu hiện tốt là sẽ gửi vào trường trung học trọng điểm á!” Thành Chu đã cố giữ cho mặt mình bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút đắc ý.



“Uầy! Du học sinh mà được nhà nước trợ cấp là giỏi lắm đó nha! Tiền ai mà nhiều vậy, cho tôi mượn chín mười vạn xài chơi coi!” Lão Trương nghe thấy, trong lòng khó chịu, liền liếc mắt.



Thành Chu nhanh chóng rụt cổ, làm ra vẻ chưa nghe thấy gì hết.



Cô đồng nghiệp Tiểu Linh tự cho mình là anh hùng đại hiệp Diệp Khai* trong truyền thuyết bắn cho gã một ánh nhìn khinh thường.



(*Diệp Khai là một nhân vật trong Tiểu Lý phi đao hệ liệt)



Quay đầu lại thì thấy lấp ló lỗ tai của một đồng nghiệp nữ khác nữa là Trần Nghiên, cán bộ hành chính tổng hợp phòng Thương mại.



Trần Nghiên cười cười, đẩy Đinh Linh ra, hỏi Thành Chu: “Thành Chu, chừng nào anh mới mang nhóc nhỏ đến cho chúng em xem mặt đây? Lầm lầm lì lì trở về từ chuyến công tác Nhật Bản lại xách theo một thằng nhóc, nếu như không phải do anh xin nghỉ nhiều như vậy thì bọn em cũng không biết anh có một đứa nhỏ bốn tuổi đâu đấy. À mà lần trước anh bảo tìm phòng mới, có phải là do nhà anh thiếu phòng hay không vậy?”



Thành Chu nghĩ thầm nếu như không phải do hoàn cảnh ép buộc thì còn lâu ta mới nói cho mấy người chuyện ta có con. Bây giờ thì cả công ty đều biết Thành Chu phòng Thương mại lầu hai đã có một đứa con rơi… Tụi bây còn chưa thấy mặt vợ tao nữa cơ mà! Trong lòng tức thì tức thế thôi, ngoài miệng anh nhà vẫn ngoan ngoãn thành thật trả lời: “Đúng vậy, phòng ở hiện tại của anh nhỏ quá, nhóc con lại lớn rất nhanh, cho nên định tìm một căn hộ lớn hơn.”



“Tìm được phòng chưa?”



“Chưa nữa…”



“Cần tìm phụ không?” Trần Nghiên nhiệt tình.



“Được, cảm ơn nhé.”



“Vậy anh muốn điều kiện phòng như thế nào?”



“Vừa rẻ vừa tốt.           “



“Thành Chu!”



Thành Chu còn tính múa mép khua môi chút nữa thì một giọng giận dữ truyền đến, tới lúc đón tiếp khách hàng rồi.
“Là sao?” Thành Chu lú lẫn cả lên.



“Liễu Song Song đã tự tử khoảng một tháng trước rồi. Không ai biết nguyên nhân hết.”



“A?”



“Lên tin tức là bởi vì nơi cô ấy chết rất nổi tiếng. Tin trên báo mạng truyền đi rất nhanh, nói là ở căn phòng nào đó ở tiểu khu Tam Nguyên ấy. Nếu không phải Trung Quốc thịnh hành ba cái vụ mê tín ma quỷ này nọ thì nơi đó còn lâu mới nổi tiếng!”



“Tiểu khu Tam.. Tam Nguyên…” Thành Chu ngập ngừng.



Thầm nghĩ may là hắn không ham đồ rẻ, bằng không việc hắn có thể sống tới hôm nay hay không sẽ là một dấu chấm hỏi lớn! Sau này nên né chỗ đó đi thôi.



Sáng sớm mọi người tới công ty làm việc, Thành Chu và Lý Gia Thành liền báo cáo chuyện này lên cấp trên, cũng đưa các bản giấy tờ kèm theo để làm chứng.



Do sự tình quá lớn, dự tính phí tổn thất sẽ không thấp, thủ trưởng bộ phận Thương mại hốt hoảng đi cùng hai người Thành, Lý tìm Tổng giám đốc Bộ Đối ngoại mậu dịch lầu 6 – Trương Hoàn.



Trương Hoàn sau khi nghe tường trình thì trầm tư một hồi, đưa cho hai người các văn bản và thông tin cần thiết, rồi gọi đến bên đại diện của khách hàng hẹn thời gian gặp mặt.



Sau đó nhanh chóng mang hai người Thành, Lý hướng đến công ty bên kia.



Việc đầu tiên sau khi Trương Hoàn gặp mặt gặp người đại diện là nhận lỗi, nói rằng sẽ cung cấp bảng điện tử trong thời gian sớm nhất có thể.



Rồi không đợi đối phương từ chối hoặc đòi bồi thường, gã liền đem chuyện Liễu Song Song tự sát kèm theo một màn thêm mắm thêm muối.



Nói chung, cũng khỏi phải xem Trương Hoàn thoái thác ra sao, chỉ cần gã chém gió đôi ba câu là đã đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu người chết, nhưng gã cũng không trách mắng hoặc tỏ vẻ đau đớn, mà ngược lại, chỉ kể với người đại diện rằng Liễu Song Song khi còn sống là một người tài giỏi như thế nào, nhưng vì bị người chồng sắp cưới phản bội nên bị tổn thương nghiêm trọng đến thể xác và tinh thần, cứ thế mà ngẩn ngơ trong lúc làm việc rồi hồ đồ mà tự tử.



Trương Hoàn bố láo mãi khiến lòng Thành Chu thầm kêu oan giùm người yêu của Liễu Song Song, ta nghe kể đâu phải giống vậy đâu! Người yêu của cô ấy cũng muốn tự sát theo luôn mà, sao dám vu oan con người ta thành như vậy! Nhưng bên cạnh đó, lời nói của Trương Hoàn cũng khiến người đại diện cảm thông với hoàn cảnh của Liễu Song Song, căm giận tên-người-yêu-dối-trá của cô, khiến lửa giận dành cho công ty AHS hạ thấp đến cực điểm.



Trương Hoàn thấy hiệu-ứng-người-chết xuất hiện, liền lập tức hứa hẹn rằng không chỉ cung cấp hàng trong thời gian ngắn nhất, còn tán dương tấm lòng cao cả của người đại diện, nói rằng đó là niềm hạnh phúc của công ty AHS, hứa hẹn sau này chỉ cần là người đại diện này đặt hàng ở công ty gã, thì thoả thuận sẽ giảm 10% giá thành.



Đến khi người đại diện gật đầu, Trương Hoàn lập tức sai người gọi điện thoại qua nhà máy đối tác ở Hàn Quốc để đặt hàng khẩn cấp, bên Hàn Quốc trả lời rằng không thể giao hàng trong một tuần được. Trương Hoàn nói vậy thì gã sẽ qua công ty đối tác tại Đài Loan, tuy hơi đắt hơn một chút nhưng sản xuất hàng hoá trong vòng một tuần hẳn sẽ không thành vấn đề.



Nhà máy ở Hàn Quốc nghe vậy, cắn răng nhận đơn đặt hàng với mức giá gốc.



Bàn lại thời điểm giao hàng lần nữa, dưới sự chỉ huy của Trương Hoàn, Thành Chu cùng Lý Gia Thành như con quay tới lui mòng mòng đến nỗi đầu óc choáng váng luôn.



Mãi cho đến bảy giờ tối, sự tình phát sinh mới kết thúc.



Về đến nhà, anh nhà tay mở cửa mà lòng vẫn cảm thấy mình còn may mắn chán.



Cỡ mà đơn đặt hàng lần này do hắn viết thì… Thôi, ngủ ngủ! Ai tới cũng không để ý!! Nạn lớn ko chết, tất sau có phúc*! Ngày mai ta phải đi mua vé số mới được! Thành Chu rảo bước vào nhà, lại không biết rằng hoạ này vừa đi, hoạ khác lại kéo đến.



(*Nguyên văn là: Đại nan bất tử tất hữu hậu phúc)



Hơn nữa hoạ này là do chính tay hắn mà ra!