[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 2 - 13 Đống 914 Hào Phòng
Chương 15 :
Ngày đăng: 21:23 20/04/20
“Theo anh thì lúc này ổng đã tỉnh hay vẫn đang ngủ?”
“Chắc là còn đang ngủ đấy.”
Âm thanh không rõ ràng cho lắm.
“Đồ vô dụng! Bị hút có một chút dương khí mà mê man đến tận bây giờ! Ê! Anh mà không chịu tỉnh dậy là bị công ty đuổi việc ngay cho xem!” Nhóc con la hét ầm ĩ.
“Đó… không phải có “một chút” thôi đâu.”
Giọng nói nho nhỏ, có chút chống đối lại có chút sợ hãi.
“Ừ nhỉ! Thiếu chút nữa đã quên, anh cũng hút không ít đấy!” Giọng trẻ con giận dữ.
“Tôi… Tôi là hết cách mà, tôi không muốn làm vậy đâu, thật đó! Tôi hút của anh ấy là để ngăn cái phược linh* kia lại…” (*phược linh nghĩa là linh hồn bị trói buộc, Cá không biết dùng từ nào để biên tập lại nên đành để vậy:”>)
“Mới là lạ đấy! Anh nói đi! Hừ! Thừa dịp tôi không ở nhà liền to gan lớn mật! Nếu không phải anh cũng có một ít công lao nho nhỏ thì tôi đã ăn thịt ăn cùng với con quỷ không sợ chết đó rồi!”
“Tôi… Tôi…”
Hà Sinh tội nghiệp, giờ thì cậu đã biết nhóc quỷ này hỗn láo bao nhiêu rồi đó, người làm cha như tôi càng khổ cực bấy nhiêu.
Thành Chu lầm bầm, nói xấu Hồng Diệp, trở mình một cái rồi ngủ tiếp.
Mở mắt, thiếu chút nữa bị ánh mặt trời chiếu loá mắt.
Đứa ngu nào vén rèm cửa lên vậy? Làm sao bố ngủ được đây?!
“Hồng Diệp ──!” Tại sao nhóc quỷ chết tiệt kia lại không thích ngủ nướng vậy nhỉ?! Đứa nhỏ nào cũng thích nướng cho đến khi chín cái mông mới chịu dậy mà! Anh là ba mày đấy! Mày phải dậy trễ hơn ba mới đúng chứ! Lòng ba Thành gào thét.
Nhóc con với dòng gien xấu xí không thích ngủ nướng xuất hiện.
“Gì thế?” Bóng dáng nho nhỏ lấp ló trước mắt.
“Thả rèm cửa xuống coi…” Ba Thành rên rỉ.
Bóng dáng nho nhỏ đi tới trước giường, chọc chọc đầu hắn.
“Ê, ông già, anh có biết hôm nay là thứ tư rồi không?”
Được sự cho phép của Hồng Diệp, Tiểu Hà lúc này mới một năm một mười kể rõ chuyện tối hôm ấy cho Thành Chu nghe.
“Buổi tối, tôi đang ngủ say trên bệ cửa thì bỗng cảm thấy khí tức của phược linh trở nên cường đại, đoán rằng nó có ý đồ xấu với anh Thành, thế là…”
“Chờ một chút!” Lông mày Thành Chu nhíu lại thành hình chữ xuyên ( 川), “Cậu vừa nói gì? Cậu đang ngủ say trên bệ cửa? Cậu ngủ trên bệ cửa làm gì? Cậu ngủ được trên bệ cửa hả?”
“Anh Thành, bộ anh không biết sao?” Đến phiên Hà Sinh kinh ngạc.
“Biết gì?”
“Thật ra tôi không sống ở đối diện, thật ngại quá, lần trước là lừa anh thôi.
Có điều tôi tưởng anh đã biết rồi chứ, tôi sống ở trên bệ cửa nhà anh đó.”
“Cậu nói gì vậy? Cậu sống trên bệ cửa á? Ha ha! Oa ha ha ha!” Thành Chu ngẩn người, đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến tắc thở luôn.
“Tiểu Hà nha, cậu nói đùa thư giãn chút cũng không sao, nhưng đừng có nói đùa mấy chuyện tréo ngoe như này được không?” Thành Chu cười văng nước mắt nước miếng tùm lum.
“Anh Thành…” Sắc mặt Hà Sinh trở nên khó coi.
Cứ tưởng cha nội này đã biết hết, ai ngờ thằng chả không biết gì ráo!
“Đừng nói anh không biết tôi là ma nha?” Éc? Tiếng cười lập tức nín bặt.
“Tiểu Hà, cậu đừng nghĩ rằng đùa giỡn anh lớn là vui nhé!” Thành Chu buông thìa, làm mặt nghiêm trọng.
“Ngu ngốc.”
Có người nhanh nhẹn phun ra hai chữ biểu đạt ý kiến.
“Anh Thành, tôi không nói dối anh đâu.
Nếu không phải nhờ anh, tôi thậm chí còn không bước qua được cửa. Tôi luôn muốn nhắc nhở mấy hộ gia đình lúc trước ngụ ở đây, nhưng bọn họ không nhìn thấy cũng không nghe được tôi, tôi lại không đối phó được với linh hồn hung dữ trong căn phòng này, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị…”
“Chờ đã! Chờ đã! Cậu nói chậm lại một chút, phiền cậu nói lại từ đầu giùm, sao mà tôi càng nghe lại càng thấy mơ hồ quá vậy?” Thành Chu nghĩ đầu mình chưa bao giờ nặng nề đến như vậy! Hơn nữa bên trong dường như bị ngàn mũi kim châm vào.
Hà Sinh thở dài, chầm chậm tường thuật lại chính xác từ đầu câu chuyện.