[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 2 - 13 Đống 914 Hào Phòng
Chương 6 :
Ngày đăng: 21:23 20/04/20
Mười giờ sáng chủ nhật, ngày mười lăm tháng một.
Hai cha con Thành Chu đứng trước phòng 914 dãy nhà 13, tiểu khu Tam Nguyên, nhấn chuông cửa.
Một tiếng, hai tiếng, không ai mở cửa.
Hàng lang vắng vẻ dị thường.
“Mười giờ rồi, vậy chủ phòng đâu?” Thành Chu tay phải quàng trên lưng nhóc nhỏ, tay trái giơ lên coi giờ.
“Hai người đến xem phòng ư?”
“Đúng vậy.” Thành Chu nhìn cánh cửa đóng chặt, thuận miệng trả lời.
“Anh… anh có thể…”
“Á á! Anh bạn, anh đừng có đột nhiên hét lên bên tai tôi được không?! Làm tôi sợ chết mất thôi.” Thành Chu lúc này mới thấy có người. Hắn vội vã hỏi: “Xin hỏi, cậu là chủ phòng đúng không? Xin chào, tôi họ Thành, đến xem phòng như đã hẹn.”
“Đến xem phòng ư?” Thanh niên đứng cạnh Thành Chu lui về sau một bước, trên mặt thoáng hiện vẻ kì lạ không nói nên lời.
“Đúng vậy. Xin hỏi cậu là chủ phòng, là ngài Hồ Chí Quân phải không?” Thành Chu phát hiện người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, quần áo vô cùng giản dị, mà không chỉ quần áo giản dị, ngay cả gương mặt và khí chất đều có vẻ rất… đơn thuần.
Nghe giọng cũng không chắc có phải là chủ phòng họ Hồ kia không nữa.
“Tôi không phải chủ phòng. Phòng này không thuê được đâu, mấy người có thể đi được rồi.” Thanh niên thúc giục.
Vừa nói vừa nhìn cánh cửa đóng chặt, nét mặt dường như đang lo lắng gì đó.
“Chờ một chút! Đây là sao? Tối qua tôi rõ ràng nhận được điện thoại bảo sáng nay đến xem phòng ở, sao bây giờ chúng tôi tới thì bảo không cho thuê nữa? Mấy người giỡn kiểu gì vậy?” Thành Chu mất hứng.
Chỉ biết trên đời mà có được món hời như thế thì thật là tuyệt vời! Bốn trăm đồng mà thuê được một phòng mới toanh ngay giữa trung tâm ư? Đáng để mơ lắm chứ! Được lắm, tính giỡn mặt đúng không? Con bà nó! Đừng có bắt ta làm người nhận điện thoại hôm qua chứ!
Người thanh niên nhìn hắn, lắc đầu, ý bảo mình không biết, “Anh đi nhanh lên một chút đi. Phòng này không thuê được đâu. Ai cũng không thuê được hết!”
“Cậu sống ở đây hả?”
Người thanh niên suy nghĩ một chút, gật đầu.
Thành Chu chắc chắn là có người đang đùa giỡn hắn! Hồng Diệp đứng sau lưng Thành Chu bỗng ló đầu ra, nhe nanh nhỏ hù người thanh niên.
Sắc mặt người nọ cứng đờ, trong mắt toát lên vẻ kinh hãi, không tự chủ lùi thêm một bước.
… Vừa rồi cậu cho rằng nó chỉ là một đứa nhỏ bình thường mà thôi..
“Quên đi quên đi! Xem như tôi không may bị chơi một quả!” Thành Chu sờ sờ mũi, bất lực mà tức giận chết đi được, hùng hùng hổ hổ ôm thằng cu xoay người đi tới thang máy.
Chưa kịp nhấn nút thì cửa thang máy đã tự động mở, Thành Chu cắm đầu cắm cổ đi nên đụng vào người ta một cái.
“A! Anh là anh Thành đến xem phòng đúng không?”
Thành Chu ngẩng đầu. Thấy cửa thang máy khép lại trước mắt, lại thấy trước cửa thang máy là một người đàn ông trung niên trong trang phục Tây Âu thẳng thóm.
“Thật xin lỗi, tôi đến trễ. Tôi là chủ phòng, họ Hồ. Có thể gọi lão Hồ.” Người đi ra từ thang máy thấy Thành Chu, dường như rất vui, liên tục nhận lỗi.
“Phù! Phù!” Thành Chu lao ra dãy nhà 13 dưới ánh mặt trời chan hoà, buông nhóc quỷ xuống mà thở phì phò.
“Anh mày chỉ biết trên đời này không bao giờ có mấy thứ nào tốt đẹp đến thế! Nhóc quỷ, mày nặng quá nha! Bắt đầu từ ngày mai anh cho mày ăn ít lại!”
“Hừ!” Hồng Diệp quay trở lại với dáng vẻ kiêu ngạo, hừ lạnh anh nhà một cái.
“Ông cụ non kia, đó không phải là do tôi nặng nhé, là do anh thiếu luyện tập thôi! Mới có chín tầng mà đã xụi rồi, đừng có nói cho người ta biết anh là ba tôi nha!”
“Mày… Mày… Mày…! Mày nghĩ tao muốn làm ba mày lắm sao?!” Sau khi gặp mày thì anh toàn gặp rủi mãi thôi!
“Anh nghĩ tôi thật sự muốn gọi anh là ba sao! Chỉ bằng anh á? Hừ!”
“Màyyy…!”
“Tôi cái gì?!” Nhóc quỷ chống tay lên chiếc eo nho nhỏ, đầu ngẩng cao kiêu ngạo, điệu bộ như sắp đạp mặt con người ta.
“Nhóc mày có thấy cái người đàn ông đứng ngoài cửa sổ hông?”
“Ngoài cửa sổ á? Anh nói bên ngoài cửa sổ á?”
Thành Chu mặt trắng bệch gật đầu.
Hồng Diệp biến sắc, hỏi liền: “Anh bị não hả?! Bên ngoài cửa sổ hành lang tầng chín là gì có biết không?! Anh nhìn thấy ở ngoài đó có người đứng sao? Hay là anh tuổi lớn mắt mờ rồi, thấy nhầm mặt người trên lầu đối diện thành mặt ma? Còn la ma la quỷ ‘a a a’ cả lên, anh mất mặt cũng đừng lôi tôi theo chứ!” Làm tôi bị mất cả bữa ăn ngon!
Ba Thành bị thằng con bất hiếu chọc tức xoắn hết cả mỏ.
“Thằng nhóc chết tiệt! Sớm muộn một ngày cũng bị quỷ tới ăn tươi!”
Hừ! Anh có giỏi thì kêu chúng nó tới đi!
“Ê, gà mẹ nhát gan, ngày mai nhớ đi tới nhà trẻ làm thủ tục nghỉ học cho tôi đấy! Thuận tiện làm thủ tục nhập học tiểu học cho tôi luôn nha!”
“Tiểu học? Mày mới có vài tuổi mà?!” Thành Chu nhịn không được kêu to: “Nhóc mày mới vô nhà trẻ được hai tháng mà giờ đòi vào tiểu học à? Anh mày không có nhiều tiền để mày phung phí như vậy đâu nhá! Mày nghĩ mày thi đậu vô đó được hả?!”
“Anh quản được chuyện tôi thi hay không thi hả?! Nếu anh không chịu đi làm thủ tục cho tôi thì sau này mỗi ngày tôi tới quậy công ty anh lên cho mà xem!”
“Mày dám?!” Anh nhà bạo rống.
“Anh xem tôi có dám hay không?!” Nhóc con rống to hơn, “Cái nhà trẻ chết tiệt kia, anh nói tốt cho lắm vô, vừa đi vào thì gặp toàn mấy đứa oắt con tiểu tiện lung tung đầy đồng! Anh còn dám để mấy người tự xưng là đến giúp gì gì đó vờn quanh người tôi suốt cả ngày! Đây là do anh bày ra đúng không? Còn có cái bà cô biến thái dám vu oan khi dễ tôi nữa! Làm mặt tôi dính cơm tùm lum! Làm hại tôi phải rửa mặt cả hai mươi lần suốt buổi!”
Nếu như không phải vì vô chơi cho vui, sẵn tiện nhìn sự thay đổi của thế giới bên ngoài, thì chỉ có ma mới chịu vác mặt vô cái nhà trẻ chết tiệt ấy!
“Mặt khác, nói trước với anh luôn, theo tôi được biết thì học phí tiểu học rẻ hơn nhà trẻ nhiều lắm đó. Một học kỳ chỉ tốn có một trăm hai mươi đồng thôi. Vả lại tiền sách vở này nọ cũng không vượt quá hai trăm đâu.”
Vừa nghe đến tiền là Thành Chu thay đổi cái rẹt, ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi han cục nhỏ: “Hồng Diệp à, nhóc mày nói học phí chỉ có một trăm hai thôi sao? Thiệt hơm?”
“Thiệt.” Hồng Diệp ngẩng đầu nhìn lên lầu, cúi đầu xuống thì thấy anh nhà lật lọng trong tích tắc.
“Anh cảnh cáo mày nhá! Mày mà không thi đỗ vào tiểu học thì đừng có vác mặt trở về nhà nhé!” Ngoáy ngoáy lỗ tai, Hồng Diệp tặng ngay cho ba nó một đôi mắt trắng dã.
Người này cũng chỉ dám rống trước mặt nó mà thôi! Đồ gà mẹ!