[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt

Chương 17 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Cục công an Trì Châu cử người đến đón hai vị đồng nghiệp từ thành phố Tử Kim.



Sau khi chào hỏi, Thái Học Lâm ra hiệu Thành Chu cùng tiến lên xe. Thành Chu do dự một chút rồi cũng ngồi vào.



Hắn nghĩ, gã choai choai kia đợi khoảng một hai ngày cũng không sao, thế nhưng Hồng Diệp và Trần Nhan không chắc có thể chờ đợi lâu đến vậy được.



Quan trọng nhất là, hắn không biết phải giải thích cho nhóm cảnh sát như thế nào cả. Đang lúc gấp rút cần chuộc con, vì sao hắn lại phải trích ra thời gian quý báu của mình để đi với những kẻ xa lạ như vậy chứ?



Dường như nhóm cảnh sát đã nắm được tin tức nhất định, cho xe chạy liên tục đến núi Cửu Hoa.



“Khe xuyên việt vốn là một khe núi vô danh, chỉ cao cách mặt nước biển ba trăm mét, nhưng do địa thế hiểm trở và tầng đá phía trên cũng có dấu hiệu rạn nứt nên Cục du lịch bản địa đã không xếp nó vào hạng mục tham quan du lịch của núi Cửu Hoa để đảm bảo an toàn. Vì thế, nếu như du khách không có bản đồ chỉ dẫn chi tiết thì sẽ rất khó để tìm ra nơi đó.” Một cảnh sát mập lùn giới thiệu tình huống.



Thành Chu nghe anh ta tự giới thiệu, tên là Ân Mẫn, một cái tên khá nữ tính.



Anh ta ba mươi tuổi, không những tướng mạo hơi xấu mà dường như chiều cao cũng chưa đạt tới tiêu chuẩn tối thiểu của chỉ tiêu cảnh sát nữa thì phải? Nhưng đến tuổi này mà người ta đã là cảnh sát bậc ba đồng thời cũng là người phụ trách chủ yếu của các vụ án mất tích và tự sát ở khe xuyên việt rồi đấy.



Trên đường đi, có lẽ nhóm cảnh sát hình sự ngại có người lạ nên không trò chuyện nhiều.



Chỉ có Ân Mẫn sau khi biết về hoàn cảnh của Thành Chu thì hỏi một câu: “Đối phương muốn cậu đến nơi nào ở núi Cửu Hoa để gặp mặt?”



Thành Chu vội vàng trả lời: “Khe xuyên việt.”



“Mấy giờ?”



“Hắn bảo tôi lên xe lửa đến khe xuyên việt, không được trễ hơn ba giờ sáng, đến đó sẽ có người tìm tôi.” Đây là lời Tư Đồ dạy hắn trước đó để ứng phó.



“Ba giờ…” Ân Mẫn giơ tay nhìn đồng hồ, “Xem ra chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Tiểu Vương, lái xe nhanh lên!”



Nửa giờ sau, xe tiến thẳng vào một toà nhà trong núi Cửu Hoa.



Thành Chu được một cảnh sát khách sáo mời vào một căn phòng trống và đợi trong đó. Vì không rõ bọn cướp có liên lạc Thành Chu hay không nên họ kết nối điện thoại di động của hắn vào máy theo dõi.



Một cảnh sát kỹ thuật lưu lại để điều khiển máy tính còn những người khác tạm thời sang phòng bên cạnh họp.



Trước khi đi, Ân Mẫn nói với Thành Chu: “Bây giờ là không giờ ba mươi lăm phút, xin cho chúng tôi một tiếng đồng hồ để lên kế hoạch. Xin yên tâm, chỉ cần con trai của ngài còn sống, chúng tôi nhất định sẽ cứu nhóc ấy.”




Bên trong cặp mắt kia tựa như chất đầy tất cả mặt trái cảm xúc của cuộc đời.



Khi nhìn vào cặp mắt ấy, bạn tựa hồ sẽ bị vây quanh bởi toàn bộ mọi thù hằn ác ý trên thế giới.



Có lẽ do nguyên nhân kỹ thuật nên người cảnh sát phản ứng hơi chậm một chút, thậm chí bởi vì sợ hãi mà phải mất những hai lần mới có thể rút súng lục ra khỏi bao.



“Mày là ai? Tới đây làm gì?” Người cảnh sát lớn tiếng thét hỏi. Anh hi vọng phòng bên cạnh sẽ có người nghe thấy giọng mình.



Không đúng! Trong sân cũng có người thay phiên trực mà, hiện tại những người ấy đâu rồi?



Vì sao khoảng sân nhỏ được thắp sáng lại trở nên tối tăm như vậy?



Vì sao phòng bên vẫn chưa có người nào đi ra?



“Đội Vương! Đội Vương!” Người cảnh sát vừa chĩa súng vào tiểu hòa thượng, vừa khản giọng hô to.



Tiểu hòa thượng tới gần một bước, ánh mắt ác độc nhìn thẳng tắp vào người cảnh sát hình sự.



“Mày thật vô dụng! Rất nhiều người đều nói mày vô dụng phải không? Đi chết đi! Người như mày sao không chết đi?”



“Mày sống chỉ để làm trò cười cho thiên hạ mà thôi. Lắng nghe xem, có bao nhiêu người đang cười nhạo mày kia kìa! Bọn họ đều nói xấu sau lưng mày, nói rằng sự hiện hữu của mày chỉ như một đống cứt chó khiến người người buồn nôn!”



“Sẽ không ai yêu mày, sẽ không ai quý trọng mày. Mày sẽ gặp phải sự xui rủi vô cùng vô tận, tất cả bất hạnh sẽ tìm tới mày! Mày sống trên đời này sẽ chỉ càng đau khổ ngày qua ngày mà thôi!”



“Đi chết đi! Chết về sau, mày có thể trả thù bọn chúng…”



“Đừng nghe nó nói chuyện!” Có Tư Đồ ở bên, Thành Chu cố lấy gan rống lớn.



“Câm miệng!” Tư Đồ rống lên với hắn.



Đoàng! Đoàng! Đoàng!



Ba tiếng súng vang lên liên tiếp…