[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt
Chương 19 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
“Thành Chu…”
Ai đang gọi tên hắn? Vì sao giọng nói kia lại quen thuộc đến thế?
Thành Chu mệt mỏi cực độ, cảm giác mình như đang rơi xuống một vực thẳm không thấy đáy rồi chìm dần, chìm dần…
Ơ, sao hắn lại bay lên rồi…?
Sau đó, thần trí Thành Chu vẫn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy.
Ngay sau khi hắn nghe được giọng nói quen thuộc kia thì lờ mờ trông thấy một đôi tay xé rách không trung tối đen, và bước ra khỏi khe nứt là một bóng hình quen thuộc.
Đó là một nhóc con độ bốn, năm tuổi, chiều cao chưa hẳn đến một mét, mặc áo hoodies màu vàng in hình gấu con cùng quần jean xanh xắn ống, trên chân là đôi giày cũng in hình gấu con, tất cả phối hợp rất ăn ý cùng gương mặt cực kì xinh trai. Cho dù khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang lạnh như băng vì giận dữ, nhưng bộ dáng con con ấy vẫn đáng yêu vô ngần.
Nhóc nhỏ này trông quen quá, hắn nghĩ. Hơn nữa chắc chắn hắn còn rất yêu quý bé con này. Tên đàn ông mỉm cười.
“Hà Sinh, anh qua xem ổng trước đi.” Nhóc con ra lệnh.
Một chàng trai hiền lành trông hơn hai mươi tuổi xuất hiện sau lưng nhóc con qua chiếc khe. Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, cậu lập tức chạy đến bên cạnh một người đang nằm trên đất.
“Lý Gia Thành, anh tìm Tư Đồ đi.”
Một gã trai trẻ tháo vát và anh tuấn khác cũng bay ra từ trong khe, bất quá sau khi gã nghe thấy mệnh lệnh của nhóc con thì do dự một chút, “Vậy còn những cảnh sát hình sự phòng bên…”
“Nó có tay sai đấy. Anh có chắc một mình anh chọi nổi với lũ tay sai đó trong khi tôi xử nó không?” Nhóc con cười lạnh.
Gã trai tên Lý Gia Thành nghe vậy bèn rút ra một thanh kiếm gỗ đào, miệng niệm chú, tay niết bùa, đâm kiếm bổ đến một khoảng không gian trống.
Sau khi những người được giao nhiệm vụ rời đi, nhóc nhỏ quay đầu mang theo vẻ mặt cười nhạo mà nhìn về một nơi nào đó trong bóng tối.
“Mày trốn đi, cứ trốn đi. Mày cho rằng trốn rồi thì tao sẽ không tìm thấy mày à?”
Một lúc lâu sau, trong bóng tối vang lên một giọng nói khản đặc và khó nghe, “Không thể nào! Mày… Làm sao mày có thể tìm được tao cơ chứ? Rốt cuộc mày là ai? Còn nữa… Hự… Làm sao tên ma con kia lại đánh trúng tao? Không… Không thể nào!”
“Mày không xứng để biết thân phận của tao đâu.” Lời lẽ và thái độ của nhóc con tựa như một vị vua ngạo nghễ, ánh mắt tràn ngập sự nhạo báng khiến đối phương không thể nào chịu thấu.
“Về phần vì sao tao tìm được mày… Muốn biết ư? Không nói cho mày đấy, cứ ức chế mà chết đi!” Vị vua lập tức biến thành nhóc con bướng bỉnh.
Bóng đen thét lên âm thanh rùng rợn kinh hồn.
“Bởi vì tên Âm ti nào đó đã dựng thêm một tầng lưới điện trừ ma bên ngoài kết giới của mày, nghe nói đó là sáng kiến mới của Địa Phủ để xử lý ác ma đấy. Nếu mày không bị thương thì có khi còn đi ra ngoài được, nhưng bây giờ thì… Mày nên hiền lành một chút thì hơn.” Nhóc con từ tốn nói.
Bóng đen tổn thương nặng càng thêm nặng, bị ép vào đường cùng, đành phẫn uất tung đòn sát thủ cuối cùng.
“Tao ra không được thì tụi bây cũng đừng mong thoát khỏi! Hiện ra, hiện ra hết cho tao!”
Sau tiếng rống điên cuồng của bóng đen, tên đàn ông phát hiện bốn bóng người lặng lẽ xuất hiện ở bốn góc phòng.
“Giết hết bọn chúng đi! Chỉ cần giết chết bọn chúng, tao sẽ cho tụi bây xuyên việt thật sự đến thế giới khác! Cho tụi bây được tự do thật sự!”
“Lý Gia Thành!” Nhóc con hô to.
Sức mạnh lúc này của nó chỉ tạm thời đấu lại với một mình bản thể của tiểu hòa thượng. Thêm vào đó, cũng không phải vì ăn tươi tiểu hòa thượng mà nó cố ý lấy Thành Chu làm mồi nhử mà là chỉ sau khi thấy tiểu hòa thượng rất mực thích thú Thành Chu, nó mới cân nhắc lựa chọn phương án ít tổn thất nhất và nhiều khả năng thành công nhất—— tuy nhiên, nó chẳng muốn giải thích với ai về điều này.
“Phải tìm được Tư Đồ đã! Cho tôi thêm một phút nữa thôi!” Lý Gia Thành đáp mà không ngoảnh đầu lại.
Cả hai bên đều đang kéo dài thời gian, bóng đen đang đợi khôi phục thương thế, còn nhóc con đang đợi thêm cứu viện cũng như tạo điều kiện cho những bước chuẩn bị đầu tiên đạt được hiệu quả.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Tên đàn ông bay tới bay lui đầy lo lắng. Hắn muốn đến giúp một tay nhưng không thể nào vượt qua khỏi lớp chướng ngại kia.
Một phút đồng hồ sau, một gã đàn ông cao lớn cũng khá quen thuộc với hắn xuất hiện từ không trung.
Gã với Lý Gia Thành và cả Hà Sinh cùng đối mặt với bốn bóng người vừa hiện ra trong phòng. Lý Gia Thành một mình chọi với hai tên.
Ngay lúc đứa nhóc mà hắn quan tâm và lo lắng nhất sải chân bước vào bóng tối thì bỗng nhiên, tên đàn ông cảm thấy thân thể bên trái của mình như bị thứ gì đó kéo đi.
Hắn quay đầu, nhưng chẳng thấy gì cả.
Nhưng chưa đến hai giây sau, cảm giác bị kéo lại xuất hiện, lần này càng rõ ràng hơn.
“Ai thế?” Hắn thử hỏi vọng vào bóng tối.