[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 5 - Chân Ngôn Động Truyền Thuyết
Chương 11 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
Cậu trai nghịch điện thoại di động chờ cạnh hộp nguồn điện bên ngoài hang động. Đợi đến năm giờ, thấy du khách bên trong vẫn chưa đi ra, cậu mất hứng làu bàu văng tục một tiếng.
Cậu mở hộp công tắc nguồn điện, kéo ra một chiếc microphone đơn giản từ bên trong rồi gọi vọng: “Du khách trong hang động xin chú ý, đã đến giờ đóng cửa, xin tất cả du khách rời đi trong vòng năm phút. Sau năm phút, toàn bộ điện trong hang động sẽ bị ngắt, du khách sẽ phải chịu trách nhiệm với những chuyện phát sinh sau khi ngắt điện. Xin lặp lại một lần nữa…”
Cậu trai lại đợi thêm năm phút nữa, thấy vẫn không có người nào đi ra, bèn tức giận giậm chân một cái rồi đi vào hang động đi tìm.
Giả như không biết trong hang động còn có người, cậu sẽ tắt đèn về nhà ngay mà chẳng thèm quan tâm du khách bên trong sẽ ra sao. Nhưng bây giờ lỡ biết rồi thì cậu chỉ còn nước đi vào tìm mà thôi.
Cậu trai ôm một cục tức trong lòng, định bụng sẽ sạt cho hai lớn một nhỏ kia một trận ra trò, nhưng cậu tìm mãi khắp động hết mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng của họ đâu cả.
Cậu trai biến sắc, bắt đầu vừa tìm vừa gọi.
Thế nhưng không ai đáp lại cậu cả.
Ngay khi cậu sắp vã mồ hôi hột đầy mình thì những bóng đèn đơn chiếc trong hang động đột nhiên chớp tắt lập lòe.
Cậu trai dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Nháy sáng được vài lần, toàn bộ bóng đèn chợt tắt phụt. Mọi thứ đều tối đen!
Cậu trai giật mình hoảng hốt, luống cuống bật chiếc đèn pin mang theo bên người rồi sờ soạng tìm đường ra ngoài theo trí nhớ của mình chứ không dám đi tìm nữa.
Vất vả lắm cậu mới ra đến ngoài hang động, lúc này sắc trời đã nhá nhem, cảnh vật xung quanh đã không còn rõ nét nữa.
Cậu trai văng tục liên tiếp mấy câu rồi lấy điện thoại di động gọi đến đồn công an địa phương.
Cậu không muốn gọi cuộc điện thoại này tí nào, bởi nói trắng ra thì điểm du lịch này là kinh doanh bất hợp pháp. Đồn công an và chính quyền địa phương vốn không đồng ý cho bọn họ khai thác nơi này, chẳng qua là họ đã huy động thêm nhiều người đến cầu tình hơn, tăng thêm một vài mối quan hệ với bên trên nên mới khiến cho đối phương mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nên nếu không gặp xui xẻo thì mừng, nhưng một khi có chuyện chẳng lành thì đừng nói chỉ mỗi thôn bọn họ mà cả chính quyền địa phương cũng sẽ phải gánh vác trách nhiệm.
Lãnh đạo tương quan trong trấn cũng đã nói rõ rằng nếu như điểm du lịch này xuất hiện sự cố thì sẽ buộc phải đóng cửa ngay lập tức, người nào tới cầu tình cũng vô dụng.
Thành ra cậu thật lòng không muốn thực hiện cuộc gọi này một chút nào cả.
Nhưng mà ba mạng người… Cậu cũng tuyệt đối không dám một mình gánh cả ba mạng đâu.
Bất quá trước khi gọi cho cảnh sát, cậu gọi đến thông báo cho trưởng thôn. Trưởng thôn lập tức phái người tới tìm ba du khách đồng thời giữ cậu trai lại ở ngay đấy.
Báo cảnh sát xong, cậu trai cũng không dám chơi di động nữa mà bắt đầu tìm cách sửa mạch điện.
May là cậu thường lắp đặt thiết bị ở trong thôn nên biết sửa chữa điện nước, bằng không chắc cậu chỉ đành đứng ở chỗ này sốt ruột ngẩn người mà thôi.
Thế nhưng kiểm tra cả buổi mà cậu vẫn không phát hiện ra vấn đề nào cả.
Chẳng lẽ là dây điện trong hang động có vấn đề?
Cậu trai còn đang suy đoán, chợt cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển.
Chuyện gì thế này?
Cậu trai dựng hết cả tóc gáy.
Chấn động ngày càng rõ ràng, còn có tiếng sấm vang xa xa nữa.
“Đoàng ——!” Bầu trời tối lờ mờ bỗng lóe lên sáng rực.
Thành Chu sợ hãi, vội hỏi: “Nhóc mày bị sao vậy?”
“Ăn no quá ấy mà.” Hồng Diệp nhíu mày, dẩu môi xoa bụng. Lần này ăn hơi nhiều thật, chỉ luồng âm khí nồng nặc nơi này đã đủ để nó phải tiêu hoá từ từ rồi, huống chi nó còn xực luôn cả con quỷ Cát Đán kia nữa.
“Hồng Diệp, hồi nãy nhóc mày ở ngoài có thấy ai nữa không?” Thành Chu do dự một chút, hỏi.
Hồng Diệp liếc nhìn hắn, “Anh muốn tôi thấy ai?”
“Là… người hiến tế ba mày ấy, ác quỷ nói là…”
“Trở về rồi hãy nói.” Hồng Diệp bỗng nhiên che miệng Thành Chu, không cho hắn nói nữa.
Thành Chu ngơ ngác, nhưng không kiên trì hỏi tiếp nữa.
Hồng Diệp sờ sờ gương mặt của ba nó, xong lại vò mạnh lỗ tai của hắn. Nó không thích đồ của mình bị kẻ khác chạm vào, càng ngày càng không thích! Thành Chu là của nó, bất kể kẻ nào cũng không được cướp đi, dù có là người thân của Thành Chu cũng không được!
Thành Chu uất ức nhìn nó, “Con, con nặng tay quá à.” Lỗ tai của hắn bị vò đỏ rần luôn rồi.
“Không được làm nũng!”
Trong lúc hai con người ấy đang chim chuột nhau, Tư Đồ vẫn sáng suốt giữ im lặng.
Hai con ma nhỏ cũng dẫn Lưu Ngọc Như và trưởng tàu xuống.
Lưu Ngọc Như vừa nhìn thấy Lưu Tâm Mỹ nằm ngất trên mặt đất bèn gào lên rồi nhào đến.
Tư Đồ cản bà lại, “Bà đã là hồn ma nhưng chỉ vừa mới chết, vẫn chưa làm chủ được bản năng hút dương khí của mình. Nếu bà lao đến có thể sẽ tổn thương cô ấy đấy.”
Lưu Ngọc Như vừa nghe như vậy liền vội vã lùi lại, sợ ảnh hưởng đến cháu gái thân thương của mình.
Hồng Diệp nhìn nhìn Lưu Tâm Mỹ trên đất rồi ra hiệu với Tư Đồ.
Tư Đồ liền ôm lấy Lưu Tâm Mỹ.
Hồng Diệp ôm lấy ba nó.
Thành Chu bỗng cảm thấy thân thể mình bay lên trời, sợ mất mật la lên á á.
Hồng Diệp bất mãn nhéo hắn: “Anh sợ cái gì? Có tôi ôm anh rồi, anh còn sợ té xuống sao?”
“Tại ba mày hết hồn thôi chứ bộ…” Thành Chu ngượng ngùng, xong lại lên án con ngay lập tức: “Con, con dữ quá à.”
“… Đã bảo là không được làm nũng mà! Thiệt bó tay với anh luôn ấy!”
Tất cả các con ma lớn nhỏ ở đấy đều làm bộ như không có nghe thấy.
Da mặt Thành Chu co quắp… Hắn ngậm chặt miệng lại. Chẳng phải con hắn đang ôm hắn bay lên đó sao? Đâu không cần phải ngạc nhiên như thế! Đúng, hắn phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để cho con xem thường mình được.
Hai con ma nhỏ, Lưu Ngọc Như và Trưởng tàu cũng đi theo sau ba người, rời khỏi hang động tăm tối kia.
Trong động chỉ còn lại có những rặng nấm khổng lồ với những tia sáng xanh mơn mởn. Phía trên bầu trời là ánh sáng đan xen của hiện tượng thời tiết kì dị.
Còn bên ngoài lúc này…