[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 5 - Chân Ngôn Động Truyền Thuyết

Chương 13 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Hồng Diệp tái mét mặt mày, còn Tư Đồ thì lúng ta lúng túng.



Hai người vậy mà nhìn sai mất rồi.



“Được lắm! Ngon lắm!” Khuôn mặt non nớt của Hồng Diệp hiện lên nụ cười vặn vẹo một cách đáng sợ.



“Đạo hạnh của con quỷ kia thâm sâu thật, không ngờ rằng nó có thể che dấu khí tức hung ác của chính mình được như vậy.” Tư Đồ nhíu mày, “Vừa rồi nó nói với Thành Chu rằng đã từng siêu độ một con ác quỷ, chỉ sợ đó là nói dối.”



“Thời gian con ác quỷ kia thôn phệ hồn thiện không lâu, thậm chí có khi nó vẫn chưa đồng hóa hoàn toàn, nếu như tôi không nhìn lầm.”



“Vậy hai con ma nhỏ kia…”



“Tìm hỏi chúng nó một chút là biết ngay ấy mà.” Hồng Diệp sắp giận điên lên rồi. Ác quỷ bắt Thành Chu ngay trước mắt nó mà nó còn không phát giác ra!



Thành Chu vốn cho là mình sẽ bị chết đuối khi rơi xuống nước, nhưng hắn chưa kịp cảm giác được sức nước thì đã ngã ầm xuống.



“Ah ah ah ——!” Thành Chu hét lên trong không trung.



“Phịch!”



Nấm bay lên, chất lỏng văng khắp nơi.



Thành Chu nằm bất động trên một cây nấm khổng lồ ngoài sức tưởng tượng.



“Này, tỉnh lại đi! Này!” Một cô gái trẻ kích động chạy đến trước Thành Chu rồi lay hắn không ngừng.



Thành Chu lờ mờ mở mắt ra, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng.



“Đừng lay… Ối, chóng mặt quá.”



“Chắc anh bị chấn động nhẹ giống như khi tôi ngã xuống. Anh có thể nghe thấy tôi không?”



“Vâng.” Thành Chu cố gắng ngẩng đầu, chậm rãi nhúc nhích thân thể.



Dưới người hắn là vật gì thế này? Sao mà sờ tới sờ lui thấy dinh dính, trơn trơn vậy nè? Đã vậy còn rất dày nữa.



“Cẩn thận một chút.” Cô gái nâng hắn dậy, giúp hắn trượt xuống khỏi cây nấm.



Cô dìu hắn đến khoảng đất trống, để hắn nằm vật xuống rồi đưa ít nước đến cho hắn uống.


Thấy Thành Chu trầm mặc, sắc mặt Lưu Tâm Mỹ thoáng mất tự nhiên một chút.



Thành Chu thấy cô không ổn bèn vội vàng nói: “Tên khốn kia thật đúng là cặn bã mà. May là cô chia tay hắn rồi.”



Lưu Tâm Mỹ cười khổ, “Tôi đúng là mù thật rồi. Người ta bảo con gái khi yêu thường bị mờ mắt thật không sai mà.”



Thành Chu bất chợt cảm thấy đắng lòng về bản thân đôi chút. Vì sao đàn ông tốt banh chành như hắn vầy mà không có lấy một bóng hồng nào vậy? Chẳng lẽ con gái thật sự chỉ thích bad boy thôi sao? Nhưng các cô đồng nghiệp ở công ty đều nói khi lập gia đình nhất định phải cưới người tốt mà? Ôi thôi, nói qua nói lại thì cuối cùng cũng là vì hắn thiếu sức hút mà thôi.



“Sau đó hai người cãi nhau sao?” Thành Chu đoán.



“Cũng gần như thế.” Lưu Tâm Mỹ trấn định tâm tình của mình lại rồi nói: “Hắn không ngừng mắng nhiếc bóng người trên vách tường kia, sau khi đi ra còn mắng viên quản lý ngoài cửa nhân rằng họ gạt người này này nọ nọ. Tôi thấy thật mất mặt nên không để ý đến hắn mà tự tiến lên phía trước. Hắn đuổi theo tôi, bảo tôi nghe hắn giải thích nhưng tôi mặc kệ hắn. Ấy thế mà hắn vẫn cứ quấn lấy tôi khiến nhiều người trong động quay lại nhìn chúng tôi. Tôi chịu không nổi nữa bèn chui đại vào một hang động, hắn cũng đuổi theo.”



Thành Chu biết đã đến điểm mấu chốt nên cẩn thận lắng nghe hơn.



“Lúc ấy tôi chạy trên một lối đi rất to dẫn vào hang động. Hang động rất nhấp nhô, có tiếng nước chảy rất lớn.”



“Hẳn là cô đã đi ra hang động phía sau rồi, tôi cũng rơi xuống từ đó đó.”



“Tôi không biết đó là hang động gì nữa, dù sao thì tôi đã đi lung tung trong ấy. Vương Tân Đông đuổi theo kì kèo với tôi. Tôi vừa giận vừa buồn, nằng nặc đòi chia tay hắn và không muốn gặp lại hắn nữa. Hắn không chịu mà còn nói những lời khó nghe. Tôi giận dữ lấy túi da đánh hắn, sau đó hắn cũng rất tức giận đẩy tôi một cái. Sau đó nữa… tôi cảm giác như mình đang ngã xuống, nhưng không ngã trên mặt đất mà là ngã xuyên qua một khe hẹp xuống hang động dưới mặt đất ngay đây.”



“Cô nói cô đã rơi qua một khe hẹp? Không phải dòng suối sao?”



“Ấy, tôi không để ý lắm, nhưng hẳn không phải là dòng suối vì trên người tôi không có dính chút nước nào cả.”



Trên người của  mình  cũng không dính nước, nhưng  mình  nhìn thấy dòng suối rõ ràng  mà.



“May mà tôi cao số, lúc rơi xuống vừa đúng rặng nấm khổng lồ kia, ngay bên cạnh chỗ anh rơi xuống ấy. Có lẽ tôi đã bất tỉnh một hồi lâu rồi mới tỉnh lại, sau đó tôi liều mạng kêu to, nhưng chẳng thấy ai đáp lại cả. Về sau… tôi sợ lắm, khóc thật lâu.” Lưu Tâm Mỹ ngại ngùng cười cười.



“Đến lượt tôi tôi cũng sợ. Cô dũng cảm lắm đấy, một mình mà sống sót cả một tuần lễ trong cái hang động tăm tối này!”



“Đúng nhỉ? Hiện tại ngẫm lại, tôi cũng thấy mình giỏi thật đấy. Ngay từ đầu tôi còn không dám ăn nấm ở chỗ này, khát hay đói gì cũng chỉ uống nước ngầm ở đây thôi. Nhưng về sau đói đến không chịu được, đành tìm chút nấm nào không phát sáng để ăn, may mà không chết.”



“Trong nước không có cá sao?”



“Có lẽ có, dù sao tôi không thấy được cũng không bắt được. Anh bảo anh rơi xuống đây, vậy anh có đồng bạn ở phía trên sao?”



“Có, hẳn là lúc này họ đang tìm cách cứu tôi đấy. Đúng rồi, cô ở nơi này, ngoại trừ tôi ra, còn có nhìn thấy người nào khác hay không?”



“Người nào khác? Ý anh là người đang đứng sau lưng anh sao?”