[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 5 - Chân Ngôn Động Truyền Thuyết

Chương 18 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Về sau ba người Thành Chu cùng với Lưu Tâm Mỹ được cứu ra ngoài.



Thi cốt trưởng tàu được khai quật.



Lúc thi cốt của trưởng tàu được đem ra ngoài hang động, tất cả mọi người liền nhìn thấy hình ảnh thời niên thiếu của trưởng tàu và Lưu Ngọc Như nắm tay nhau xuất hiện trước cửa hang động.



Trưởng tàu vẽ trên mặt đất bốn chữ: “Hợp táng, minh hôn.” (chôn cất cùng nhau và tổ chức hôn lễ cho người đã khuất)



Trịnh Sơn Thanh lau nước mắt, vỗ ngực ra ý cam đoan sẽ thực hiện.



Gia đình Lưu Ngọc Như thấy bà xuất hiện thì hoảng hốt như sợ bà sẽ trả thù.



Lưu Ngọc Như không nhìn lấy bọn họ một lần nào. Bà chỉ đi đến trước Lý Tốn rồi mắng và tát lão hai cái, làm rụng hết hàm răng lơ thơ vốn chỉ còn vài cái của lão.



Cuối cùng, bà lạnh lùng nhìn Đại Lý Tử và  Lý Đại Cẩu rồi quay lại bên cạnh trưởng tàu.



Sau đó, hai người biến mất trước con mắt của bao người.



Đáng thương nhất là đội lính cứu hỏa và đội cứu thương mới đến, tất cả đều nghệch cả ra.



Các chuyên gia địa chất cũng đến, tiếc là họ đến chậm một bước, không kịp thưởng thức cảm giác chứng kiến oan hồn báo oán như con dân ở đây.



Nhưng sau khi phát hiện ra số lượng lớn nấm phát sáng ở đây, các chuyên gia địa chất liền quên hết thảy mà lao vào chụp ảnh và gọi điện cho các chuyên gia khác về phương diện này đến.



Bởi vì trời lúc này đã tắt nắng hẳn và cũng như lo sợ dư chấn còn sót lại của cơn động đất, tất cả mọi người cùng kéo nhau đi về vùng lân cận hang động Chân Ngôn dưới sự giúp đỡ của cảnh sát và lính cứu hỏa.



Lưu Tâm Mỹ và Lý Đại Cẩu được xe cứu thương đưa đi bệnh viện.



Ba người Thành Chu tỏ ý bọn hắn chỉ hoảng sợ chứ không bị thương và từ chối lời hảo ý mời đến bệnh viện kiểm tra của cảnh sát —— chủ yếu là do Thành Chu đã sinh ra tâm lý quan ngại bệnh viện, bây giờ chỉ cần trốn được bệnh viện lúc nào là ảnh trốn ngay tắp lự.



Bất quá dù cho bọn hắn không đi bệnh viện thì vẫn phải đi về thành phố bằng xe cảnh sát. Lúc này, cả bọn rất cần tìm một khách sạn để nghỉ ngơi thật tốt một phen.



Thành Chu và Hồng Diệp rời đi, còn Tư Đồ thì tạm thời lưu lại với hai người Trịnh, Lưu.



Người cảnh sát lớn tuổi phát hiện có gì đó không ổn trong đám người dân thôn Tam Tính, nhất là hai nhà Trịnh, Lý bởi trông họ cứ như chực chờ lao vào đánh nhau vậy.



Bất đắc dĩ, dân phòng và các cảnh sát đến sau đành tạm giam Lý Tốn và Đại Lý Tử.



Lý Tốn sắc mặt hung ác, dùng khăn tay bụm cái miệng vẫn đang chảy máu mà không biết đang suy nghĩ gì và chẳng hề đề ý đến ai. Nếu ai vô tình đụng vào lão, lão sẽ vung tay đấm tới, bất kể đối phương là cảnh sát hay người nhà mình.



Lý Đắc Lợi định hỏi lão có phải cả bọn thật sự đã giết hại Trịnh Đan Thanh hay không thì bị cha lôi mạnh ra bên ngoài.



Lý Bảo Thái, con của Lý Tốn và cũng chính là gã trung niên bán vé dưới chân núi lúc này đang đứng bên cửa sổ cùng vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Tốn đang ngồi bên trong.




“Hơn nữa tôi cảm thấy tinh thần làm việc gần đây của cậu lúc nào cũng sa sút, đã vậy hồn phách cứ để đâu đâu chứ chẳng chú tâm vào làm việc. Như vậy là không được. Thành Chu, nếu cậu cảm thấy làm nhân viên kinh doanh áp lực quá thì có thể xin đổi lại ngành nghề thử xem. Công ty của chúng ta nhiều bộ phận lắm, thế nào cũng có bộ phận thích hợp với cậu thôi. Nếu như cậu muốn, tôi có thể giúp cậu dò la thử xem bộ phận nào đang cần tuyển người đấy.”



Đây là đang ngầm khích lệ hắn thoái ẩn giang hồ sao? Thành Chu có chút mờ mịt.



“Cậu chớ suy nghĩ lung tung! Tôi không có ý muốn đuổi việc cậu, mà là muốn cậu cân nhắc đổi ngành cho bớt áp lực, ví dụ như quản lý thị trường này, hậu cần này, hành chính này, hay là nhân sự này. Cậu có thể cân nhắc thử xem.”



“Trưởng phòng, em cảm ơn anh nhiều lắm. Em sẽ cẩn thận cân nhắc ạ.” Thành Chu cũng cảm giác đối phương thật lòng muốn hắn cân nhắc, bèn không khỏi cảm ơn từ tận đáy lòng.



Trưởng phòng thở dài, vỗ vỗ vai hắn rồi cho hắn cáo lui.



Thành Chu xoắn xuýt hơn nửa ngày trời, nhưng sau khi đi đổi tờ vé số độc đắc ra một triệu tệ tiền mặt ở ngân hàng rồi thì anh nhà chả còn biết “xoắn xuýt” là cái của nợ gì nữa!



Hắn cảm thấy cuộc đời sao thật tươi đẹp, bầu trời thật xanh, mọi người thật đáng yêu thiện lương, mà ngay cả… Ê ê, đó là ma hả? Cái con đang đứng giữa đường cho xe chạy xuyên qua xuyên lại đó là ma hả?



Tui không có thấy nha, không có thấy cái chi chi hết đâu nha!



Thành Chu nhìn không chớp mắt mà tự dối lòng, tự nhủ hắn phải đi đón con về nhà, sau đó lại trở về công ty làm việc cho đến khi tan tầm.



“Thành Chu!”



Thành Chu quay đầu lại bèn thấy ngay người quen, “Vương Phi, là cậu đấy à? Sao cậu lại đến đây?”



Vương Phi trong bộ Âu Phục tinh tươm tươi cười đến trước mặt Thành Chu, “Tớ đi gặp khách hàng ở gần đây, vừa đi ra thì bắt gặp cậu. Trùng hợp ghê, có muốn đi uống một chầu không?”



“Uầy, không được rồi, tớ còn phải đi đón nhóc nhỏ nữa. Lần sau đi, lần sau tớ mời cậu nhé.”



“Đừng có mà bày đặt lần sau, giờ này cậu vẫn chưa tan nữa cơ mà? Như vầy đi, cậu đi đón thằng nhỏ trước, rồi sau khi cậu tan việc thì chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút. Để thằng bạn này còn chút mặt mũi đi chứ cái tên này!”



“Được được được, vậy tối gặp nhau ở đâu?”



“Sáu giờ ba mươi, tầng cao nhất của nhà hàng Tây ở trung tâm nhé.”



“Ấy…”



“Tớ mời!”



“Ha ha, lại chẳng.”



=======



Lời chị Dịch:Cứ tưởng chương này là xong luôn rồi đấy, nhưng lại muốn trưởng tàu và Lưu Ngọc Như có cái kết viên mãn một tí, thế là viết viết một hồi cái nó ra một nùi. Thành ra quyển 5 sẽ kết thúc sau một chương nữa nhé ^