[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 5 - Chân Ngôn Động Truyền Thuyết

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Thành Chu khai báo chi tiết chuyện đã xảy ra, chỉ đổi việc đưa tin thành hỏi đường.



Bà lão thì hoảng loạn, thấy trưởng tàu vẫn đang thì thào gì đó, còn những cảnh sát thì lại nghĩ bà bị điên thông qua bộ dáng lúc này của bà và lời kể của những người xung quanh, không thèm mở miệng hỏi thăm bà gì cả.



Các cảnh sát đến hỏi chuyện nhìn nhau trân trối. Họ vô cùng đau đầu với chuyện xảy ra ở đây.



Qua lời kể của nhân chứng, những bức ảnh chụp và những đoạn phim, kể cả việc các cảnh sát tận mắt nhìn thấy, câu chuyện cứ xảy ra một cách quỷ dị như thế nào ấy, nhất là hành vi khó hiểu của bọn quạ đen đã đồng loạt vỗ cánh rời đi sau khi cảnh sát kéo đến.



Con trai của bà lão nghe chuyện cũng tới, nhưng gã ta không hề để ý tới mẹ của mình, thậm chí còn để mặc mẹ mình nằm trong ngực của một người xa lạ, ánh mắt gã nhìn bà cũng vô cùng lãnh đạm.



Trông thấy cặp vợ chồng trung niên kia, ánh mắt con trai bà lão liền hiện lên vẻ chán ghét. Gã nói với cảnh sát: “Hai người kia cứ đến quấy rối mẹ tôi suốt thôi. Gã đàn ông tên là Vương Đại Cương, lúc trẻ từng làm phụ tá tại bệnh viện tâm thần, mẹ của tôi bị gã hành hạ mãi. Về sau mẹ tôi khỏi hẳn, được xuất viện và sống trong vùng này, vốn không bị gì, cơ thể cũng khoẻ mạnh và có cả công ăn việc làm đàng hoàng. Nhưng hai người kia đến sống ở đây liền nhận ra mẹ tôi, rồi đi bêu rếu xung quanh rằng mẹ tôi là người điên, khiến mẹ tôi ngã bệnh nhiều lần vì bị bọn chúng chọc tức.”



Cảnh sát hỏi gã: “Chàng trai trẻ đến giúp mẹ anh đã kể lại rằng, đầu tiên Vương Đại Cương nhục mạ mẹ anh là người điên, sau đó mẹ anh bèn dấn tới ép hỏi Vương Đại Cương rằng cháu gái của bà ấy ở đâu, dẫn đến xô xát lẫn nhau… Vậy anh có biết mẹ mình đang nói về chuyện gì không?”



Gã trung niên xoa xoa trán, “Đúng là con gái tôi bị mất tích thật, tôi cũng đã báo cảnh sát rồi. Mẹ tôi cho rẳng con gái tôi – Tiểu Mỹ – đã bị Vương Tân Đông lừa gạt và làm hại. Vương Tân Đông chính là con trai Vương Đại Cương, nhưng bởi vì mọi người xung quanh và kể cả cảnh sát địa phương đều nghĩ mẹ tôi bị điên nên không một ai tin lời bà cả.”



Cảnh sát nghe thấy vụ mất tích thì càng nghiêm túc hơn, “Con gái của anh mất tích là sao? Vì sao mẹ anh lại cho rằng cô ấy bị Vương Tân Đông làm hại?”



Gã trung niên đáp: “Quan hệ giữa chúng tôi và Vương Đại Cương khá tệ, nhưng Tiểu Mỹ và Vương Tân Đông lại nảy sinh tình cảm với nhau, bất quá mấy hôm trước chúng nó cãi nhau và chia tay rồi. Về sau con gái tôi nói là đi ra ngoài giải sầu nhưng không trở về, từ lúc con bé rời nhà đến bây giờ đã được một tuần lễ. Chúng tôi đã tìm con bé khắp nơi nhưng vẫn không thấy nó đâu cả. Sau đó mẹ tôi lại bảo là Vương Tân Đông hại Tiểu Mỹ, nguyên nhân thì tôi không rõ lắm, cũng đang định hỏi bà ấy đây.”



Cảnh sát phát hiện cách nói của gã trung niên này với mẹ mình vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa trông gã như không quan tâm đến đứa con gái mất tích của mình gì cả, lúc nói chuyện với cảnh sát mà vẻ mặt gã cứ khó chịu như muốn rời đi ngay lập tức mà thôi.



Cảnh sát nhíu mày, bảo gã không được rời đi rồi lại quay sang Thành Chu bên kia.



Lúc cảnh sát định đến hỏi bà lão rằng vì sao bà lại nghĩ Vương Tân Đông hại cháu gái bà thì bà bỗng nhiên hét lên, “Tôi nhìn nó! Tôi thằng nhóc đó! Nó đã quay về! Nhưng Tiểu Mỹ vẫn chưa trở về! Nó gạt người, chỗ đó không có động Chân Ngôn. Không hề có!”



Hành động của bà khiến một vài cảnh sát phải giật nảy mình.



Không biết bà lấy khí lực từ đâu mà nhỏm dậy từ ngực Thành Chu, chỉ vào vợ chồng Vương Đại Cương vừa được cứu mà cười quái dị và khó nghe. Bà dùng hết khí lực toàn thân mà tru lên: “Báo ứng! Bọn súc sinh chúng bây sẽ bị báo ứng hết! Chúng bây hại chết Tiểu Đan, chúng bây hành hạ tao như súc vật ở bệnh viện tâm thần, chúng bây hại chết cháu gái tao, tao sẽ không bỏ qua cho chúng bây! Tuyệt không ——! Đi chết đi! Bọn súc sinh! Đi chết đi!”



Lòng Hồng Diệp khẽ dao động. Nó khẽ ra hiệu với Nguyên Nguyên.



Nguyên Nguyên thấy có trò mới để chơi bèn lập tức háo hức chạy tới tóm gọn hai vợ chồng trung niên vừa mới được cứu mà ném một cú hoành tráng.



Dưới sự chứng kiến của các cảnh sát và tất cả mọi người, khi bà lão vừa vung tay chỉ vào cặp vợ chồng trung niên thì bọn họ liền vuột khỏi tay cảnh sát mà bay đập lên lưới sắt.




Thành Chu đứng lại, nắm tay con mà cười xấu hổ, “Tôi cũng chỉ vô tình mà thôi, vốn chỉ ghé qua hỏi đường, về sau định giúp đỡ tí, kết quả… bà lão kia lại xem tôi như ân nhân cứu mạng mới chết chứ. Ha ha… thật ra thì tôi có làm được gì đâu nhỉ? Mấy vụ tìm người mất tích kiểu này phải nhờ cảnh sát các anh chứ nhỉ?”



Một người tựa như cảnh sát trưởng đi đến chỗ Thành Chu.



Thành Chu kêu to trong lòng… Đừng bắt tôi về đồn mà!



Hắn rất muốn bỏ chạy, nhưng vậy thì khác nào trở thành kẻ tình nghi.



Người cảnh sát dừng lại trước hắn, nhíu mày hỏi: “Anh bị thương có sao không? Có muốn đi bệnh viện không?”



“Ờ hớ?” Thành Chu đơ ra.



“Chúng tôi đã điều tra tình huống vừa rồi rõ ràng, anh cũng coi như không may.” Cảnh sát vỗ vỗ vai Thành Chu, lại khẽ nhìn sang Hồng Diệp đang ôm đùi Thành Chu, “Xem thằng nhỏ sợ hãi kìa, tội quá đi thôi.”



Sau khi hiểu rõ tình huống, các cảnh sát còn có ấn tượng rất tốt về Thành Chu vì đã can đảm đứng ra giúp bà lão.



“Nếu anh muốn, chúng tôi có thể mang anh đến bệnh viện kiểm tra. Sau đó anh có thể khởi tố vợ chồng Vương Đại Cương.”



“Có thể ư?” Thành Chu ngơ ngác hỏi.



“Đương nhiên là có thể. Chúng tôi đã tìm thấy băng ghi hình, một chút nữa sẽ có hình ảnh cụ thể. Vả lại quần chúng vây xem cũng cung cấp không ít đoạn phim làm chứng cứ. Lúc nãy chúng tôi đã xem sơ qua và nhận thấy anh không hề đánh trả vợ chồng Vương Đại Cương, chỉ một mực bảo vệ bà lão và tách bọn họ ra. Những đoạn phim này rất có lợi cho anh khi khởi tố đấy.”



“Ồ, cám ơn.”



“Anh yên tâm, công bằng là từ lòng người ra mà.” Người cảnh sát lại vỗ vai Thành Chu một lần nữa, thầm nghĩ số tên Thành Chu này coi như vừa xui vừa nhọ, chẳng những bị ăn hành do bay vô can ngăn mà còn bị ông con của bà lão không biết ơn mà lại cứ xa lánh cứ như là sợ bị hắn tìm đến, toàn tìm đường vòng để tránh.



Thành Chu cúi đầu nhìn Hồng Diệp, ôm ngực vui mừng khó tả. Cuối cùng thì lần này đã có người gánh tiền thuốc men cho hắn rồi!



Hồng Diệp lại nhìn ra phía sau lưng cảnh sát, nhìn sang tấm lưới sắt bên kia.



Thứ bên kia lưới sắt thấy Hồng Diệp phát hiện ra mình, bèn lẩn đi rất nhanh.



Hồng Diệp nhếch miệng khinh thường… Mày có gan thì đợi tiếp đi!