[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 21 :

Ngày đăng: 21:23 20/04/20


Vu Hy Lôi kêu khóc thảm thiết.



Cô ả nhìn thấy anh ta rồi! Thấy rất rõ ràng!



Anh ta đã đứng tại nơi đáng sợ đó, đứng giữa một đám ma quỷ!



Quả nhiên do hồn ma của người đó hành hạ cô ta.



Người đó vẫn y như lúc còn sống, vẫn điển trai, vẫn lạnh lùng, và vẫn đối xử tàn nhẫn với ả.



Có phải anh ta đã chứng kiến tất cả mọi chuyện?



Chứng kiến dáng vẻ thảm thương nhất, dơ bẩn nhất, buồn nôn nhất của mình? Chứng kiến cô ta bị ép nuốt… những thứ tởm lởm đó!



Người phụ nữ ôm ngực nôn như sắp chết đến nơi.



Vẻ mặt của người đó thể hiện rõ sự chán ghét, kinh tởm, nhìn thấy cô ta mà như nhìn thấy loài côn trùng bẩn thỉu nhất trên đời.



Thậm chí người đó còn chẳng muốn chạm vào cô!



Tư Đồ Tranh! Anh độc ác lắm! Không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy!



Anh… Tôi hận anh! Tôi hận anh! Hu hu hu!



Tất cả nhân viên đang rầu rĩ vì bị bắt tăng ca vào thứ bảy thấy cảnh đó lập tức hớn hở ngồi hóng kịch hay.



Vu Hy Lôi dần dần bị bao vây, mọi người chỉ trỏ dèm pha đủ điều.



“Anh nhìn cô ả kia xem, trông đáng sợ thật ấy chứ, tóc tai tán loạn lại chỉ còn lưa thưa vài cọng, thấy rõ cả da đầu kia kìa, có khi nào bị tâm thần không nhỉ?”



“Cô ta từ đâu đến vậy? Có ai thấy cô ta vào từ khi nào không?”



“Các chị đoán xem cô ta là ai?”



“Có khi nào là đến tìm kẻ bạc tình không?”



“Kẻ bạc tình? Thôi cho xin, người đàn bà già nua xấu xí như vậy thằng đàn ông nào mù mà dám động vào?”



“Ôi chào, vừa khóc vừa ói, quá kinh tởm! Bảo vệ đâu? Gọi bảo vệ mau mau đưa người phụ nữ điên này đi, trông cô ta biết đâu chừng có bệnh truyền nhiễm đấy.”



“Nè, các cô không thấy cô ta đáng thương lắm sao?”



“Đáng thương? Vậy anh qua đỡ cô ta đi, tiện thể hỏi xem chuyện gì xảy ra.”



Nghe những lời xì xầm chung quanh, Vu Hy Lôi vừa giận vừa xấu hổ, từ trên đất lồm cồm bò dậy.



“Ấy! Cô ta đứng dậy kìa!” Vòng người dần dần dạt ra.
“Hừ, tao nói gì mày không hiểu à? Tao dám chắc bọn mày không dám đẩy tao ra hứng mũi chịu sào vì tụi mày biết tao chắc chắn sẽ kéo cả bọn chết chùm. Vậy nên tại sao bọn cảnh sát lần theo đường dây ma túy lại cứ nhắm vào tao? Chi cục thuế kiểm tra sổ sách của tao? Trong ba người nhất định đã có kẻ lỡ mồm.”



Ánh mắt của Trịnh Hưng Tài lướt qua ba người rồi dừng lại ở Đỗ Uy, “Là mày à? Nghe nói gần đây mày và nhà họ Tiền qua lại hơi nhiều, có phải mày để lộ chuyện bọn mình cho Tiền Khải biết rồi không?”



Nghe xong, Tôn Quốc Hoằng bắt đầu nhìn Đỗ Uy bằng ánh mắt ngờ vực.



Đỗ Uy giơ tay lên và nói: “Này! Tuy tao có mượn chút tiền của Tiền Khải nhưng chuyện mua bán tao làm chung với bọn mày tao chưa hề nói ra. Nếu tao nói ra trù cho cả nhà tao đều chết sạch!”



“Nếu không do mày nói thì tại sao bọn cảnh sát lại chú ý tới kho hàng của tao?” Trịnh Hưng Tài nói với vẻ hoài nghi.



“Sao trong kho của mày lại có những thứ đó?” Đỗ Uy khó hiểu hỏi: “Mày định tách ra làm riêng?”



“Mẹ nó! Thằng đần mới đi làm mấy chuyện đó ở kho hàng của mình… Khụ.”



“Đúng đấy! Con mẹ nó tao là thằng đần nhất trên đời. Cái lũ chúng bây chỉ cần bỏ tiền ra, còn tao phải hứng mũi chịu sào hết tất cả, hàng do tao mua, tao đi tìm người tiêu thụ, tụi bây chỉ cần ngồi ở nhà xòe tay chờ tiền là được, không cần phải lo lắng gì hết. Con mẹ nó tao đúng là đần độn mới tìm tụi bây làm chung.” Đỗ Uy khinh miệt nói.



“Mày đừng có nói như bọn tao ngồi không.” Trịnh Hưng Tài ngại ngùng nói: “Con đường ban đầu là do bố mày tìm ra, còn trên đường vận chuyện đều có nhà họ Tôn sắp xếp tất cả, những thứ súng đạn và lũ binh lính giải ngũ đều do tao cung cấp cho mày. Mấy năm nay nếu chẳng phải do hai nhà bọn tao chống lưng, mày có thể yên ổn kiếm chác sao?”



“Mẹ! Tụi bây chống lưng? Thế sao mấy tháng nay không chống nữa? Lẽ nào tụi bây định tìm bù nhìn mới? Tụi bay đào đâu ra một thằng kín miệng lại không đòi hỏi nhiều như tao? Hả?”



Trịnh Hưng Tài và Tôn Quốc Hoằng nhìn nhau.



“Đinh đông.” Một tin nhắn được gửi vào điện thoại của Trịnh Hưng Tài.



Trịnh Hưng Tài tiện tay mở ra đọc, vừa đọc xong là cứng đờ.



Cùng lúc đó, cửa chính dưới sảnh bị đẩy ra, có bốn cảnh sát lần lượt tiến vào.



Nhân viên tiếp tân vội đứng dậy hỏi: “Chào các anh, xin cho hỏi có chuyện gì ạ?”



Cảnh sát lấy giấy chứng nhận ra để xác minh thân phận, đồng thời lạnh lùng nói: “Chúng tôi đến tìm Tôn Quốc Hoằng, nghe nói anh ta ở đây, cho hỏi bây giờ đang trong phòng nào?”



“Tôn Quốc Hoằng? Tổng giám đốc Tôn? A, tôi nhìn thấy anh ấy đi cùng với tổng giám đốc Trịnh lên lầu nhưng không rõ là lầu mấy, các anh có cần tôi kiểm tra giúp không?”



“Kiểm tra xem anh ta đang ở đâu nhưng không được để anh ta biết.”



Nhân viên tiếp tân căng thẳng đáp: “Vâng, được ạ.”



“Tại sao cậu lại căng thẳng?” Một cảnh sát đột nhiên hỏi.



Theo hướng nhìn của tiếp tân, bốn cảnh sát chợt nhận ra không chỉ gã mà tất cả những người có mặt trong đại sảnh đều đang nhìn họ bằng ánh mắt rất lạ.



Nhóm cảnh sát đặt tay lên súng, một trong số đó vội gọi cho chi viện.



Họ không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào linh cảm có vẻ không lành.