Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 15 : Nhà xưởng bí mật

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


Tư Hạo Lam thấy Martha liền mỉm cười, nói: "Cuối cùng cũng bắt được ngươi." Y còn nhớ đến trò chơi trốn tìm.



Tư Hạo Lam đi qua ôm lấy người máy, bê cô đến cạnh cửa sổ, hỏi: "Tại sao không thể kéo rèm?"



Martha cũng không rõ nguyên nhân, hoặc nói cô không hiểu, chỉ lặp lại nhắc nhở: "Không thể mở ra."



Tư Hạo Lam nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ, cười gian ác nói với Martha: "Con người ta, chuyện người khác không cho làm ta càng muốn làm."



Nói xong, y đứng lên, giữ chặt một góc rèm, xé rách. Tấm rèm nhung dày dặn bị y tay không xé hỏng. Y thuận thế kéo tất cả tấm rèm xuống, đặt trên mặt đất bên cạnh, chất thành một ngọn núi nhỏ. Tư Hạo Lam tiến lên, đứng bên cửa sổ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.



Nơi y đứng là lầu hai, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rất rõ.



Không xa có một bức tường vậy. Sau bức tường là một căn nhà giống như nhà kho. Căn nhà rất cũ nát, bức tường loang loang lổ lổ, tróc không ít sơn. Xung quanh căn nhà là một mảnh vườn. Từ vị trí của Tư Hạo Lam có thể thấy rõ từng hàng từng hàng cây khô thấp bé, đại khái là hoa và cây cảnh.



Tư Hạo Lam không nhìn ra căn nhà kia dùng để làm gì.



Hơn nữa tường xây thật sự cao, dây leo bám đầy trên mặt tường. Hình như Tư Hạo Lam từng nhìn thấy bức tường này, lúc đó y đang ở ngoài sân, cứ tưởng chỉ là một bức tường bình thường, không ngờ bao vây phía sau còn có rất nhiều thứ khác.



Cho nên nói... Một căn nhà nhỏ tại sao lại thần bí như vậy.



Tư Hạo Lam không thể lý giải. Y bế Martha lên cho cô xem cảnh tượng bên ngoài, chỉ về phía căn nhà hỏi cô: "Ngươi có biết đó là cái gì không?"



Martha vẫn lặp lại: "Không thể mở ra."



Aizz, thủ hạ này hơi ngốc.



Tư Hạo Lam phóng tầm mắt dọc theo bức tường vây tuần tra một lượt, không phát hiện cửa ra vào ở nơi nào. Y dứt khoát cắp Martha dưới nách, ra ngoài, phải đi xem trực tiếp. "Nam nữ thụ thụ bất thân." Thân thể Martha treo giữa không trung, thân mật tiếp xúc thắt lưng Tư Hạo Lam, lên tiếng nhắc nhở y.



"Ngươi đã trưởng thành." Tư Hạo Lam trực tiếp tiết lộ hiện thực tàn khốc cho Martha. "Thực ra ngươi không phải là con gái."




Tư Hạo Lam không dám nhìn thẳng hắn, khẩu khí cũng rất nhu thuận: "Tại sao ta không thể đi, muốn nhìn xung quanh."



Còn không phải ngươi cứ giả bộ thần bí.



Khóe miệng Kha Lâm kéo xuống, ánh mắt nặng nề, hạ giọng nói: "Không có sự cho phép của ta không thể nhìn."



Tư Hạo Lam vẫn chống đối.



Kha Lâm thấy y không sợ trời không sợ đất, sắc mặt càng thêm u ám, ngón tay chậm rãi gõ trên tay vịn xe lăn.



Mai Khâm cũng trở nên thực khẩn trương. Xem ra tiên sinh rất tức giận, làm sao bây giờ.



Kha Lâm đột nhiên nói: "Lần này cũng phải phạt."



Tư Hạo Lam nghe xong, độp một chút, khuôn mặt y lại hiện lên một tầng đỏ hồng, cuối cùng cũng chịu nhìn về phía Kha Lâm.



Kha Lâm thâm trầm đối mặt với y, khóe miệng kéo căng, hơi mím môi, vẫy tay nói: "Lại đây."



Tư Hạo Lam dừng một chút, sau đó ngoan ngoãn đi đến, thậm chí còn trông hết sức phấn khởi.



Mai Khâm há mồm trợn mắt nhìn theo hai người họ cùng nhau vào phòng.



Anh ta đột nhiên ý thức được tiên sinh nhà mình căn bản không hề nổi giận. Hắn chẳng qua chỉ muốn tìm cái cớ cùng Tư thiếu gia khiển trách play đi?



Mai Khâm chậm rãi xoa cái đầu tròn tròn của Martha, tự nói: "Có lẽ tôi lớn tuổi rồi, nhìn thanh niên liếc mắt đưa tình tôi không hiểu."



Martha cũng nghiêm túc mà nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."