Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!
Chương 28 : Cuộc sống hàng ngày ở Kha gia
Ngày đăng: 12:27 30/04/20
Tư Hạo Lam nghe vậy liền quay lại, kì quái nói với Mai Khâm: "Trước đây, ta bảo ngươi làm thủ hạ của ta nhưng ngươi không chịu."
Mai Khâm không còn lời nào để nói, cúi đầu nhìn cố chủ của mình. Kha Lâm lạnh mặt: "Làm sao? Muốn ta mua váy cho anh à?"
Mai Khâm thở dài, trong cái nhà này người không có địa vị không có nhân quyền nhất chính là anh.
Martha không hiểu gì nhận quà, trên màn hình chỉ liên tiếp nhấp nháy dấu chấm than.
Tư Hạo Lam đã quên thủ hạ này có hơi ngốc, định bắt tay mặc cho cô bộ váy mới. Trên người Martha vốn mặc một bộ tạp dề hầu gái đơn giản, lúc này Tư Hạo Lam làm thế nào cũng không có biện pháp cởi váy cho cô.
"Không được. Nam nữ thụ thụ bất thân!" Y đứng lên, nhét chiếc váy mới mua vào tay Mai Khâm. "Ngươi thay cho nàng."
Mai Khâm vẻ mặt hỏi chấm. Chẳng nhẽ tôi không phải là nam hả?
Tư Hạo Lam vì tị hiềm, ra vẻ đạo mạo xoay người đi vẻ mặt phi lễ chớ nhìn. Mai Khâm cầm váy thay cho Martha. Kha Lâm ngồi trên xe lăn, âm lãnh nhìn Tư Hạo Lam diễn.
Cuối cùng Martha cũng mặc xong quần áo mới. Mai Khâm tỉ mỉ nhìn cô, nói: "Cũng khá đẹp."
Váy Tư Hạo Lam mua không phải là loại váy bình thường các em gái hay mặc, đó là một chiếc váy lolita đã được chỉnh sửa. Martha rất tròn, không có vòng eo thế nhưng mặc lên lại rất hợp.
"Ta tìm chuyên gia đội trang phục đạo cụ làm." Tư Hạo Lam tự hào nói. Y vì thủ hạ hao phí không ít tâm tư.
Martha mặc quần áo mới, vui vẻ xuất phát đi quét rác, dải băng phía sau bay lượn theo động tác của cô, khiến cô nhìn như một con bướm nhỏ.
..... Cô quá béo. Vậy... đại khái coi như một con bướm béo đi.
Lần này trở về, Tư Hạo Lam có thể nghỉ ngơi một quãng thời gian. Bên ngoài lão bản tìm cho y một ít hoạt động thông cáo. Hiện tại danh tiếng của y không lớn, đại đa số đều là mấy hoạt động chạy sô đóng vai phụ. Tư Hạo Lam không muốn đi chọn chọn nhặt nhặt lựa qua mấy lần mới chịu ra ngoài.
Tư Hạo Lam chỉ muốn ở nhà, việc mát xa chân hàng ngày cho Kha Lâm toàn bộ do y phụ trách.
Dù sao sức lực y lớn, ngược lại cũng không cảm thấy mệt. Có điều căn bệnh tới gần Kha Lâm liền mặt đỏ tim đập cả người như nhũn ra vẫn không đỡ. Tâm bệnh này nói ra cũng kỳ quái, giống như trúng phải mê độc, chân càng mềm lại càng muốn tới gần, tựa như một con sâu rượu ngã vào trong chum rượu, như ong mật vùi mình vào nhụy hoa, rõ ràng biết sẽ chết đuối nhưng nhất định không muốn rời đi.
Tư Hạo Lam chưa từng hầu hạ ai, hiện tại lại can tâm tình nguyện bóp chân cho Kha Lâm.
Một tiếng chăm sóc Kha Lâm trở thành thời gian giao lưu giữa hai người bọn họ ____ nói trắng ra là cho nhau thời gian trao đổi kỹ năng diễn.
"Hôm nay ta đi chụp tạp chí." Tư Hạo Lam rất thích khoe khoang. Ảnh chụp phải đợi phim truyền hình công chiếu mới được phép công bố nên y chỉ có thể kể trước với Kha Lâm.
"Vậy à." Kha Lâm tỉnh bơ.
"Tư thiếu gia rất có sức sống." Mai Khâm cảm thán nói. Sự xuất hiện của Tư Hạo Lam đã đem tất cả những thứ phủ bụi trở mình dưới ánh mặt trời. Ánh mặt trời tuy chói chang nhưng lại rất ấm áp, không làm tổn thương đến những ký ức kia.
"Đúng vậy." Kha Lâm lúc này mới hoàn hồn, thanh âm khàn khàn. "Thật thần kỳ, vậy mà không khó chịu như trong tưởng tượng."
Hắn nhìn Tư Hạo Lam xách nước cầm chổi nhưng không thể chuyên tâm làm chính sự, hết lần này tới lần khác bỏ việc chơi đùa với Martha, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Mai Khâm trộm quan sát vẻ mặt của hắn, phát hiện Kha Lâm không suy sụp cũng không giận dữ, lúc này mới nói: "Đây đều là công lao của Tư thiếu gia."
Kha Lâm bật cười: "Hắn còn rất biết gây sức ép."
Mai Khâm thấy hắn cười mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Tư thiếu gia là người rộng lượng, vô lo vô nghĩ, ở cùng cậu ấy cảm giác rất thoải mái."
Kha Lâm liếc quản gia một cái, thu hồi lại nụ cười, hừ một tiếng nói: "Anh sai rồi. Tâm nhãn của hắn còn nhỏ hơn đầu kim. Ngoại trừ chính bản thân hắn, bất luận kẻ nào cũng chướng mắt, cũng không được hắn để trong lòng cho nên mới có thể vui vẻ như vậy."
Mai Khâm ngẩn người: "Vậy sao?" Vẫn là tiên sinh hiểu Tư thiếu gia.
"Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Tư thiếu gia cũng không cùng một loại người với Tư Ích Niên. Cậu ấy không có nhiều tư tâm." Mai Khâm xác nhận với tiên sinh nhà mình.
Khi Tư Hạo Lam mới đến, Kha Lâm coi y là nội ứng Tư Ích Niên phái tới, trong sáng trong tối nhiều lần thăm dò, chung sống lâu như vậy, hẳn có thể đánh mất nghi ngờ.
Kha Lâm gật đầu, nói: "Hắn không hề làm bộ đơn thuần, không giống Tư Ích Niên sinh ra."
Mai Khâm: "......" Đơn thuần chỗ nào?
Kha Lâm tiếp tục nói: "Không phải Tư Ích Niên phái hắn đến quyến rũ ta. Là hắn tự nguyện. Hắn ở Tư gia không được tốt, Tư Ích Niên không đối xử với hắn như con đẻ. Hắn nhân cơ hội thoát khỏi Tư gia. Hắn hi vọng ta có thể tiếp tục thu nhận hắn, cho nên mới ngoan ngoãn phục tùng ta, đổi lấy một đời bình an."
Mai quản gia hỏng rồi, quả thực cạn lời hỏi trời xanh.
Tại sao tiên sinh nhất định phải an bài bối cảnh bi kịch cho Tư thiếu gia?! Tư Hạo Lam từ nội ứng lẳng lơ biến thành cải thìa khổ tình ăn nhờ ở đậu?? Người ta không có tự nguyện ở đây đâu.
Mai Khâm hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói với Kha Lâm: "Tiên sinh, cậu không thể ở đây đoán lung tung. Tư thiếu gia nghĩ như thế nào, hỏi cậu ấy một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
Kha Lâm lắc đầu, giọng nói không hiểu sao cực kì kiên định: "Không cần hỏi. Chắc chắn là như vậy."
Tư Hạo Lam sẵn lòng ở lại đây nhất định có lý do.
"Không ai thật lòng muốn ở bên một kẻ tàn phế." Kha Lâm nói xong, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuyên qua cửa kính, vượt qua tầng hai đến nhà xưởng dừng lại trên người Tư Hạo Lam.