Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 59 : Có rất nhiều cha con Lý gia nha

Ngày đăng: 20:34 26/05/20


Đây là lần đầu tiên Tư Hạo Lam nhìn thấy Lý Chính Tường cùng Kha Lâm xuất hiện trong cùng một khung hình.



Sắc mặt Kha Lâm lập tức chìm xuống, phi thường không dễ nhìn.



Theo lý thuyết thì Lý Chính Tường là trưởng bối, ông chủ động đến đây, Kha Lâm lại không cách nào đứng dậy, dựa theo lễ tiết thì Tư Hạo Lam phải đứng lên nghênh tiếp, nhưng lúc này Tư Hạo Lam cùng Kha Lâm đang ngồi chéo nhau, cùng nhau nhìn người vừa tới, một chút ý tứ muốn cử động đều không có.



Loại tư thế này của bọn họ giống như không hề hoan nghênh người tới làm phiền.



Bầu không khí lúng túng, ánh mắt Kha Lâm nhìn về phía Lý Chính Tường tràn đầy chán ghét cùng xem thường, so với thời điểm đối mặt với Tư Ích Niên chỉ hơn chứ không kém.



Nhưng y vẫn trầm mặc, một khi y trầm mặc, khí tràng quanh thân toàn bộ yên tĩnh lại, đôi mắt cùng màu tóc càng thêm đen, tựa hồ ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên thấu hay phản xạ.



Lý Chính Tường nhìn thấy Kha Lâm, lộ ra nụ cười tự giễu, nói: “Bác là tìm tới cháu nói chuyện kinh doanh.”



Kha Lâm châm chọc cười cười: “Nếu là nói chuyện kinh doanh, vậy thì càng không có lời nào để nói.”



Tính ra thì tuổi tác của Lý Chính Tường không khác mấy tuổi cha Kha Lâm, bình thường khí tràng luôn trầm ổn, ôn văn nhĩ nhã, lúc này Kha Lâm ngồi trước mặt ông cũng thấp hơn một cái đầu. Ông nói: “Bác chủ yếu là muốn nói dạo gần đây cháu liên tiếp động tay vào nhà cung cấp vật liệu của bác, không ngừng tăng cao giá vật liệu, làm cho sản xuất bên phía bác xảy ra vấn đề, rốt cuộc là có ý gì.”



Kha Lâm đáp lại: “Ông đang nghĩ quá rồi, chuyện đầu tiên trong dự án của tôi chính là thành lập nhà máy vật liệu, việc tiếp xúc với nhà cung cấp trong nước là chuyện thuận lý thành chương, có liên quan gì tới ông.”



Lý Chính Tường dừng một chút, bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Cháu muốn nói như thế thì cứ coi như vậy đi.” Ông mặc dù có kiêng dè đối với Kha Lâm, nhưng từ đầu tới cuối thái độ đều rất kiên trì và trấn định. Ông nói, “Bác cảm thấy có lỗi với chuyện của cha cháu, cho nên có chuyện gì sẽ nhịn xuống. Thế nhưng dính đến lợi ích của công ty, bác không có cách nào tiếp tục giữ im lặng.”



“Dự án quy hoạch đất mới của chính phủ cháu không thể thu gom toàn bộ, lúc gọi thầu bác cũng sẽ tới tham gia đấu thầu, đến lúc đó cháu sẽ không có cách nào hoàn toàn ngăn cản bác.”



Lý gia ngoại trừ bên ngoài kinh doanh máy điều hòa gia dụng, thiết bị điện lạnh công nghiệp cũng nằm trong hoạt động sản xuất của họ. Lý Chính Tường nói như vậy là có ý muốn chia cắt dự án của Kha Lâm, từ giữa chia cho mình một chén canh.



Tư Hạo Lam giờ mới hiểu được Lý Chính Tường cố ý chạy tới nơi này là có dụng ý tuyên chiến cùng với tỏ rõ rằng mình sẽ ứng chiến.



Nếu lời cần nói đều nói hết rồi, cũng thật sự không còn gì để nói, mấy người trong phòng lâm vào trầm mặc. Một lát sau, Lý Chính Tường chuyển đề tài, nói: “Cháu cũng đã trưởng thành thành như bây giờ.” Ông ta dừng lại một chút, tiếp tục đem lời nói ra khỏi miệng, “Mẹ của cháu hẳn là sẽ rất vui mừng.”



Vốn là Kha Lâm có thể nhẫn, nhưng nghe được câu này thì triệt để không nhịn được nữa, âm u mà nói: “Khỏi nhắc tới bà ta, tôi đặc biệt không muốn từ miệng của ông nghe được tin tức về bà ta.”



Lý Chính Tường dừng lại một chút, bảo: “Bác và bà ấy sau chuyện kia cũng chưa từng gặp mặt.” Ông nhìn Kha Lâm, chậm rãi nói, “Nhiều năm như vậy, cháu cũng nên nhận ra rồi. Bà ấy căn bản không hề giao bằng độc quyền cho bác. Chuyện năm đó bác và bà ấy có sai, thế nhưng tai nạn xe của cháu và cha cháu hoàn toàn là ma xui quỷ khiến.”
Lý Tinh Hà khoanh tay, suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng, nhưng mà tôi khuyên anh rằng mọi việc nên có chừng mực, vẫn còn cơ hội bỏ tối theo sáng.”



Kha Lâm rốt cuộc giương mắt nhìn y, xem y như kẻ ngu si.



Tư Hạo Lam nghe vậy, buông xe lăn của Kha Lâm ra, nhảy ra trước một bước che ở trước mặt Kha Lâm, không vui nhìn Lý Tinh Hà, nói: “Ta vẫn luôn muốn hỏi, ngươi có phải là uống lộn thuốc hay không.”



Hắn quen biết Lý Tinh Hà không phải ngày một ngày hai, tuy rằng trước đây hắn không nhớ được tên và tướng mạo của y, thế nhưng cái tên đệ tử chính phái ngày ngày khiêu chiến hắn không phải như vậy.



Tên đệ tử chính phái trong trí nhớ hắn mỗi ngày đều tìm đến Tư Hạo Lam, đánh không lại liền cúi đầu quay đi, ngày hôm sau trở lại, không nói thừa một câu.



Tại sao xuyên qua quyển sách này Lý Tinh Hà lại nói nhiều như vậy, hơn nữa là luôn luôn thuyết giáo, nói tới nói lui cứ vòng vòng vài câu như thế, giống như là bị người khác nhập vào.



Tư Hạo Lam nghĩ tới đây, đột nhiên sững sờ.



Có ánh sáng chợt lóe lên trong đầu của hắn, hắn còn muốn tiếp tục suy nghĩ sâu thêm về tính khả thi của chuyện này, thình lình nghe tiếng Lý Tinh Hà: “Ta chỉ muốn ngươi đi theo chính đạo.”



Tư Hạo Lam thiếu chút nữa bật cười. Kêu một nhân vật phản diện đi theo chính đạo? Hắn cười nhạo hỏi: “Cái gì là chính đạo?”



Trên gương mặt tuấn lãng của Lý Tinh Hà trong phút chốc hiện lên vẻ mê man. Cái gì là chính đạo?



Tư Hạo Lam càng thêm xem thường: “Ngay cả ngươi cũng không nói được.”



Trong mắt Lý Tinh Hà tràn đầy nghi hoặc, tựa như đang lâm vào mâu thuẫn cùng hoài nghi.



Tư Hạo Lam cũng lười bận tâm, xoay người đi chăm sóc Kha Lâm. Ngay tại lúc hắn muốn dìu Kha Lâm lên xe, Lý Tinh Hà đột nhiên nói: “Chính đạo là đi trên con đường nên đi, tuân thủ theo nội dung kịch bản nguyên bản.”



Tư Hạo Lam mặt đầy kinh ngạc, thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm.



Đúng lúc hắn đang ngạc nhiên, Lý Tinh Hà đột nhiên nắm lấy cánh tay của hắn, sức mạnh cực lớn bùng nổ kéo thân thể hắn đi.



Tư Hạo Lam trợn mắt lên, nhất thời không phản ứng kịp, bị Lý Tinh Hà nhét vào trong ghế sau của chiếc Bentley kia