Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 62 : Ta có một bí mật

Ngày đăng: 20:34 26/05/20


“Lão tử trước tiên sẽ giết chết ngươi!”



Tư Hạo Lam tức giận tới mức nổi trận lôi đình, hệ thống trên miệng kêu gào rất lợi hại, trên thực tế vẫn rất sợ hãi Tư Hạo Lam, nhanh chóng co lại thành một ánh sáng trắng, lóe lên rồi chạy đi.



Gian phòng rộng rãi lúc này yên tĩnh không hề có một tiếng động, Tư Hạo Lam chống hông, đứng trong căn hộ của ảnh đế, lồng ngực kịch liệt chập trùng, qua chốc lát hắn tàn bạo mà hướng không trung vung nắm đấm lên.



Hắn cúi đầu, Lý Tinh Hà vẫn còn nằm trên mặt đất ngủ say như chết, hắn mặt tối sầm bước tới, dùng mũi chân tàn nhẫn đá vào bụng Lý Tinh Hà một cước.



Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, bị người ta lợi dụng cũng không biết, còn ngủ tới trời đất đen kịt.



Bụng truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, Lý Tinh Hà bất ngờ tỉnh dậy, mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mặt có một cái đầu nho nhỏ, mũi ra mũi mắt ra mắt, đối diện y, cách y đại khái chừng 10 cm.



“A!” Lý Tinh Hà nhảy bật dậy khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm món đồ kia, kinh hồn khiếp đảm, một lát sau mới phát hiện cái đầu tại sao lại nhìn quen mắt như vậy.



“Đó là đầu của giải thưởng điện ảnh của ngươi.” Lý Tinh Hà lúc này mới ý thức được sự tồn tại của một người khác, xoay người qua liền nhìn thấy Tư Hạo Lam đang căng mặt, nét mặt giận dữ mà nhìn y.



“Hạo, Hạo Lam quân…” Lý Tinh Hà theo bản năng mà lùi lại mấy bước, mê man dò hỏi, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này, ta tại sao lại ở chỗ này.”



Tư Hạo Lam đánh giá Lý Tinh Hà từ trên xuống dưới, bộ dáng ngu ngốc, xác định là nguyên bản. Hắn nở nụ cười nhìn Lý Tinh Hà, cười đến mức so với quỷ còn đáng sợ hơn, bẻ khớp tay phát ra tiếng ‘răng rắc răng rắc’, nói: “Đến đây, ta chậm rãi nói cho ngươi nghe đầu đuôi sự tình.”



Kha Lâm luôn ở trong khách sạn chờ đợi tin tức. Y siết chặt điện thoại di động của Tư Hạo Lam, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, không chịu buông tay.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc mặt của y càng ngày càng tái nhợt. Ai cũng không biết Lý Tinh Hà đột nhiên làm khó dễ mang Tư Hạo Lam đi là muốn làm gì, chỉ có thể xác định một điều khẳng định không phải chuyện tốt.



Ngay cả Mai Khâm cũng bị từ trong nhà triệu đến, vội vội vàng vàng đuổi vào trong thành phố đi tìm Tư Hạo Lam.



Lý Chính Tường chủ động đưa ra những địa điểm Lý Tinh Hà có thể tới, đám người của Kha Lâm từng nơi từng chỗ đi tìm người.



Mãi đến tận khi điện thoại di động của Tư Hạo Lam đột ngột vang lên tiếng chuông.



Tâm tư cứng ngắc của Kha Lâm trong nháy mắt hoàn hồn, y trước tiên nghe điện thoại, ngón tay ấn nút nhận có chút run rẩy. Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm lười biếng của Tư Hạo Lam: “Này, tới đón ta a.”



Chờ đến khi Mai Khâm mang người đuổi đến địa điểm Tư Hạo Lam cung cấp, họ phát hiện dưới tòa nhà có một đám… người giao thức ăn mặc áo khoác đủ màu.



Mai Khâm dẫn đám mãnh nam mặc tây trang đen đi vào thang máy, mấy người giao thức ăn mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn cũng chen vào: “Các anh em, nhường một chút.”




Tư Hạo Lam lần thứ hai nhào vào trong lồng ngực Kha Lâm.



Ngốc a, hắn không có việc gì, người chân chính cần được lo lắng chính là bản thân Kha Lâm.



Tư Hạo Lam hối hận một trận, hắn đáng lẽ phải bắt lấy hệ thống, tháo dỡ nó ngay tại chỗ để chấm dứt hậu hoạn, để hệ thống chạy mất không biết được sau này nó sẽ làm ra chuyện thiêu thân gì.



Bất quá, xem hiện tại mà nói thì năng lực của hệ thống rất hạn chế, nói tới nói lui nó chỉ có thể làm việc xung quanh nội dung kịch bản của sách gốc, không thể bịa đặt. Lý Tinh Hà mặc dù coi như ngốc, nhưng dù gì y cũng là vai chính, sau khi thức tỉnh hệ thống hẳn sẽ không làm gì được y, vậy nên chỉ cần chăm chú quan sát những người có liên quan đến nội dung kịch bản khác mà đề phòng là được rồi.



Tư Hạo Lam ôm Kha Lâm, vỗ vỗ lưng y, không biết là đang an ủi y hay an ủi chính mình, nói rằng: “Anh yên tâm đi, ta có cái biệt hiệu, gọi là ‘Diêm Vương không nhận’, ngay cả Diêm Vương cũng không có biện pháp bắt ta, ta tuyệt đối có thể bảo vệ anh.”



Nếu mà hệ thống gây bất lợi đối với Kha Lâm, hắn liền kéo toàn bộ thế giới này theo tuẫn táng, hắn nói được là làm được.



Kha Lâm không hiểu Tư Hạo Lam đang nói cái gì, làm sao đột nhiên lại muốn bảo vệ y. Bất quá, tâm tình của y hoàn toàn được an ủi, sự phiền muộn, nôn nóng cùng phẫn hận dần dần được cái ôm ấm áp của thỏ bự hóa giải. Y rốt cuộc tin tưởng Tư Hạo Lam xác thực bình yên vô sự, không bị thương tổn, thế nhưng vẫn phải hiểu rõ sự tình, thuận tiện tính sổ sau.



“Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kha Lâm trầm giọng hỏi, “Lý Tinh Hà tại sao lại muốn mang em đi? Em biến mất mấy tiếng, các em đã làm gì?”



Mấy điều này biết bắt đầu nói từ đâu đây. Tư Hạo Lam rất xoắn xuýt, nói dối cũng không được rồi, hắn quyết định thẳng thắn nói thật. Hắn ngẩng đầu lên, nằm nhoài trên đùi Kha Lâm, nghiêm túc nói: “Ta có một bí mật.”



Kha Lâm hơi sững người rồi phản ứng lại, cũng không quá sức kinh ngạc.



Như Tư Hạo Lam đã tự mình nói, hắn rất mạnh, sức mạnh này dường như từ lúc sinh ra đã mang theo, không giống như một người được nuôi dưỡng từ Tư gia hỏng từ trong xương kia, Tư Hạo Lam nhất định đã gặp chuyện gì đó đặc biệt.



Kha Lâm nhìn hắn, kiên nhẫn nói: “Là cái gì, em nói đi.”



Tư Hạo Lam nghiêm túc: “Ta là từ một thế giới khác xuyên qua.”



“…” Kha Lâm biểu tình trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng theo.



“Không chỉ có ta, Lý Tinh Hà cũng vậy, lúc ở thế giới khác ta cùng hắn có cừu oán, mỗi ngày đánh nhau, cho nên đến đây hắn luôn tìm ta quấy rầy. Ta lần này đã dùng nắm đấm dạy dỗ hắn xong xuôi, hắn hẳn là sẽ không tái phạm nữa.”



Tư Hạo Lam nói tới có bài có bản, Kha Lâm nghe mà ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm. Tư Hạo Lam nói xong, dùng ánh mắt vô tội mà chân thành nhìn y.



Kha Lâm từ từ giơ tay lên, tàn nhẫn mà tóm chặt lấy mặt Tư Hạo Lam, ma quái nói: “Em cho rằng tôi là thằng ngu đấy hả? Em có phải là sắp đóng bộ phim kỳ quái nào đó, lấy kịch bản đến lừa phỉnh tôi không?”