Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt
Chương 13 : Mộng kinh hồn trong Hà Viên
Ngày đăng: 12:00 18/04/20
Đừng ở Hà Viên.
Khuynh Quốc nghĩ về bốn chữ Phạm Bất Mộng vụng trộm báo cho nàng, kéo ra cửa chính khuê phòng. Dọc theo hành lang mái hiên phía trái, đi qua một cổng vòm, bước trên thảm cỏ xanh kéo dài. Hai bên con đường nhỏ đều là rừng cây rậm rạp, một gốc cây hòe vươn lên che trời, đem ngày che đậy nghiêm nghiêm thực thực. Trong đường hẹp uốn lượn quanh co tràn đầy hơi mỏng khói mù, yên lặng mà tĩnh mịch.
Cuối con đường nhỏ là một mảnh ao sen. Nói là ao không khỏi quá lớn, nếu so với Trà Hoa hồ lại là tuyệt đối không kịp. Nếu như vòng quanh bên hồ bước đi, ước chừng hai canh giờ mới đi được một vòng.
Hồ sen nơi này so với Trà Hoa hồ lại thanh tao kiểu khác.
Trong hồ nước xanh rập rờn, lục bình lớn cỡ bàn tay theo sóng phập phồng. Hoa sen đủ tư thái khác nhau chui ra khỏi lá xanh, đón gió phấp phới. Ngẫu nhiên, một giọt sương rơi trên lá sen. Bọt nước tròn căng kia như trân châu trong suốt, hoạt nhập tâm lá, dung nhập chỗ lõm đầy nước.
Chếch phải ao sen có một tòa hòn non bộ sừng sững. Có lẽ là khá lâu rồi, trên vách núi đá hiện đầy rêu xanh. Trên nóc núi đá mọc ra một gốc cây kỳ tùng, giống như Bàn Long thái độ, quay chung quanh đỉnh núi, thẳng tắp rủ xuống thế chui vào nước hồ, cuối cùng cách bờ hồ gần kề ba thước.
Khuynh Quốc ngửa mặt lên trời nhìn, trên mặt không hơn phân nửa khe hở, bị cành lá cây hòe ven bờ che lấy. Hoa sen phía dưới nhận không được bao nhiêu ánh sáng, cây lại chứa bệnh trạng chi mỹ.
Khuynh Quốc về phía trước vài bước, xoay người cúi đầu. Mặt hồ gợn sóng thế nhưng hiện ra thiếu nữ môi hồng răng trắng. Dung nhan thanh u thanh lịch, chỉ là trong chỗ sâu con mắt không biết cất giấu thứ gì, như nước hồ này xanh mơn mởn, liếc trông không đến đáy.
Khuynh Quốc nhìn qua Hà Viên cảnh trí, thản nhiên dạo bước. Nàng tại Hà Viên đã ở hơn hai tháng, trong nháy mắt trời đã vào thu. Nàng cũng không phải là không tin lời Phạm Bất Mộng nhưng mình đã nói muốn ở Hà Viên, tự nhiên không có đường quay về.
Khuynh Quốc hái vài cành hoa sen, giao do Xuân Phong bên cạnh. Suy ngẫm, Phạm Bất Mộng muốn mượn bốn chữ ‘Đừng ở Hà Viên’ này là nói với mình cái gì? Hà Viên nguy hiểm, hay là có ẩn tình khác?
“Phu nhân, đã đến giờ ăn trưa .”
Khuynh Quốc biết rõ, thời điểm một người nằm mơ là lúc không phòng bị nhất. Mấy ngàn năm ngủ ở trong hồn ngọc, nàng chưa từng có bất luận cái gì mộng. Nàng cũng nhớ ra đó là kiếp trước, lần đầu tiên giết người. Thi thể đầy đất, một đôi mắt không nhắm, còn có máu chảy thành sông.
Trở thành một sát thủ cần trải qua vô số thí luyện. Cùng được chọn, trăm ngàn người do sư phụ dạy bảo, hoàn thành một ít chuyện cơ hồ không có khả năng hoàn thành. Năm năm sau còn lại không đến hai mươi người. Mà bọn họ cuối cùng phải làm một sự kiện, chính là cùng những đồng bạn này tranh cái ngươi chết ta sống.
Khoảnh khắc trong lồng sắt, đối mặt đều là đối thủ đem nàng giết chết. Có người rõ ràng đã từng là huynh đệ nhưng lại không thể không vung đao. Nàng buộc chính mình vô tình, muốn mạng sống chỉ có vứt bỏ thật tâm của mình. Lúc ấy nàng cũng không biết mệnh có nhiều quý, chỉ minh bạch ‘Mệnh’ tất cả những gì nàng có.
Nàng lúc mới làm sát thủ, giết hai mươi người, cũng giết chết tâm sợ hãi của mình. Một sát thủ không thể sợ, một khắc sợ kia, chính là tử kỳ.
Khuynh Quốc mặc lên váy mẫu đơn, mang vào ngọc bích chạm rỗng, khẽ thở dài nghĩ. Theo lý mà nói, nàng kinh nghiệm nhiều sóng gió như vậy, sớm đã không còn chuyện gì có thể làm sợ nàng. Huống chi trong mộng này cũng không xuất hiện chuyện gì đáng sợ, vì sao nàng bị dọa ra mồ hôi lạnh?
Khuynh Quốc nhớ rõ cảnh sắc trong mộng, đại thụ che trời, bên cạnh là ba bụi cỏ cao như nàng. Sương mù đậm đặc, nhìn không tới mặt đất. Nàng đang lẩn trốn bởi vì sau lưng phiêu hốt gì đó. Có thể đó là cái gì?
Khuynh Quốc hoạ mi trang điểm, cài vào trâm cài đầu. Không có kiếp trước trói buộc, cách ăn mặc trắng trong thuần khiết này là điểm mấu chốt nàng có thể chịu. “Xuân Phong, dẫn đường.” Khuynh Quốc quay đầu lại phân phó tỳ nữ lưu phòng. “Trông coi cẩn thận, mấy người không liên quan đừng cho vào.”
“Dạ” Bọn nha hoàn phúc thân đáp ứng.
Khuynh Quốc bước ra cửa sân. Phạm Thiên một thân cẩm y đứng ở cửa viện, cười nhìn xem nàng. Nam nhân tóc đen ngọc quan, mày rậm mắt tinh, cao thẳng sống mũi, mang theo đôi môi yêu cười. Thân cao ngất, bên hông thủ sẵn dao găm. Gặp Khuynh Quốc đi tới, hắn bước nhanh nghênh tiếp, vươn tay.
Khuynh Quốc cười nhạt một tiếng, đưa tay vào lòng bàn tay Phạm Thiên.