Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 10 : Kế thừa di chí

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Ngô đế cả giận nói: "Ta thù lớn chưa trả, sao có thể theo ngươi đi vào vòng luân hồi!"



Bạch vô thường khom người cười nói: "Lời này của bệ hạ sai rồi! Cừu nhân của bệ hạ, vốn là khia quốc hoàng đế của Đại Đường Lý Tri Hạo, gần ba trăm năm trước, hắn đã qua đời, sau khi nhập luân hồi, hóa thành nữ nhân, chuyện kiếp trước, tất cả đều quên mất. Tội ác của hắn kiếp trước đến nay cũng đã phải chịu báo ứng rồi, ba năm trước tái nhập luân hồi bị đánh vào súc sanh đạo, hôm nay nam dương nhân gia vi cẩu, cật thỉ vi sanh (?), bệ hạ cần gì phải chấp nhặt với súc sanh?"



Ngô đế nghe thấy thì kinh hãi, giáp sĩ bên người cũng là xao động một hồi, kinh ngạc không thôi.



Qua một hồi, Sa tướng quân cùng binh sĩ không ngừng cười lớn lên, Ngô đế ha hả cười to, nhưng cũng nhịn không được cắn răng nghiến răng, chỉ hận chính mình không thể ra tay trừ khử tên ác tặc này.



Ngô đế cắn răng cười một trận, lắc đầu căm phẫn nói: "Lý Tri Hạo tuy đã chết ba trăm năm, tử tôn của hắn vẫn còn đó, chiếm giang sơn Đại Ngô ta. Ta không diệt Đường quốc, khó tiêu được mối hận trong lòng!"



Hắc vô thường thanh âm thô tráng nói: "Bệ hạ cần gì phải phí tâm! Đường quốc khí số đã tận, không thể hưng thịnh trở lại, tất sẽ mất nước, cho dù miễn cưỡng đi nữa, thì hậu nhân của Lý Tri Hạo, cũng không thể ngồi lên ngai vàng. Bệ hạ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, sẽ thấy hậu nhân của Lý Tri Hạo gặp phảp quả báo, cần gì phải tự mình động thủ, tàn sát sinh linh, phá vỡ quy luật càn khôn, phạm vào luật trời, tất sẽ bị trời phạt!"



Nghe được hai chữ "trời phạt", chúng giáp sĩ ồn ào một trận, trên mặt đều có vẻ kinh hoảng.



Ngô đế sắc mặt bất định, một hồi lâu nói: "Sau khi Đường quốc bại vong, lại xuất hiện một nước mới, sao có thể nhất thống thiên hạ? Hoặc là nói, vẫn là cục diện các nước tranh dành đến bao giờ mới xong?"



Bạch vô thường khom người nói: "Bệ hạ, Đại Đường bại vong, thiên hạ đại loạn. Chỉ là sự việc sau này, bọn tiểu quỷ như ta không có khả năng đoán. Nghe tin tức trên Thiên đình, việc này cũng chưa được xác định rõ ràng lắm, thường thì án theo thiên đạo, sẽ xuất hiện người hữu duyên, nhất thống thiên hạ. Đại thế thiên hạ, vốn là phân rồi lại hợp, ngay cả thời kì loạn lạc này, trong vòng trăm năm, sẽ có người anh tài ngút trời, nhất thống loạn thế, lệnh vũ nội thăng bình."



Ngô đế trầm ngâm một hồi, trên mặt, khi thì nộ thì sân, thì ai thì oán, thì sầu thì hỉ, biến ảo không ngừng. Lý Tiểu Dân phía dưới cũng thấy thú vị, trong lòng thầm nghĩ: "Sắc mặt biến đổi nhanh như vậy, thật không hỗ là lão quỷ tu luyện ba trăm năm!"



Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên thấy Ngô đế ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên nghị, quát lớn: "Hảo! Ta nguyện ý cùng các ngươi tới âm phủ chuyển thế, bất quá có một điều kiện: hắn phải lấy nữ nhi của ta!"



Cánh tay phải đầy vết máu của hắn, kiên định giơ lên, chỉ thẳng vào một người bên dưới đại điện.



Lý Tiểu Dân kinh ngạc một trận, quay đầu nhìn chung quanh, đã thấy bốn phương tám hướng, vô luận phi giáp võ sĩ hay là bạch y mỹ nữ, ngoại trừ hắc bạch vô thường, đều nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt chúng quỷ giống hệt nhau như nhìn thấy quỷ.



Lý Tiểu Dân vừa sợ vừa buồn bực, trong lòng âm thầm kêu lên: "Các ngươi mới là quỷ, sao dỳng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn ta, rốt cuộc là có ý tứ gì?"



Còn chưa chờ hắn hiểu rõ nghi vấn, bạch vô thường ngửa đầu cười to, than thở dài: "Thật sự là đã bao lâu rồi mới chứng kiến một nhân vật anh hùng như vậy! Ai, giang sơn đã xuất hiện nhân tài, một đời này, lại để cho chúng ta thấy được một vị tài chí ngút trời trong thiên hạ!"



Lý Tiểu Dân nhịn không được kêu lên: "Các ngươi nói cái gì đó, nói rõ ràng ra một chút được không?"



Hắc vô thường lắc đầu nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ, chúng ta nói ra, trở về sẽ phải thụ hình phạt! Nhưng thật ra Ngô quốc bệ hạ ánh mắt tinh tường, so với chúng ta sớm phát hiện ra rồi!"



Lý Tiểu Dân đưa ánh mắt nhìn Ngô đế, đầy bụng hồ nghi. Chợt thấy U Nhi bên người Ngô đế, mặt cười đỏ bừng, trong ánh mắt uẩn hàm tình ý, nhịn không được trong lòng rung động, thầm nghĩ: "Tiểu nha đầu này càng ngày càng xinh đẹp, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, lão cha nàng muốn ta lấy nàng, là có ý tứ gì?"



Ngô đế hai mắt lấp lánh, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói: "Ta xem ngươi cũng không phải người bình thường, vì sao lại tiến cung, làm thái giám?"



Một câu này, đã động tới việc thương tâm của Lý Tiểu Dân, may là bây giờ hắn đã là nam nhân bình thường, cũng không còn quá khổ sở, chỉ cười khan nói: "Nói lại chuyện này thì hơi dài. Ta vốn đã tu luyện thành tiên thuật, đã không còn là thái giám, là vì có chút nguyên nhân, vẫn còn ở lại chỗ này. Đơn giản mà nói, ta ở lại chỗ này, là vì muốn tìm hiểu tin tức tình báo, thấy rõ đại thế thiên hạ, sau đó tuỳ thời mà động, tạo dựng thiên thu đại nghiệp!"



Ngoài miệng nói như thế, trong lòng lại âm thầm nghĩ: "Ta cuối cùng không thể nói, là vì thiên hạ không có nơi nào có thể có nhiều mỹ nữ như vậy, ta nỡ rời đi chỗ này sao? Hơn nữa vì sự an toàn của một tiểu cung nữ mà lưu lại, trước mặt lão cha của U Nhi, cũng nói ra thì không tốt lắm. Về phần ở đây là vượng địa rất tốt cho tu luyện tiên thuật, cũng không cần phải nói cho lão quỷ cùng mọi người nghe."



Ngô đế nét mặt tỏa sáng, gật đầu tán thưởng: "Hảo nam nhi! Có đảm lược, có chí khí, không hổ là nữ tế của ta!"



Hắn quay đầu nhìn U Nhi, trong mắt hiện lên tia từ ái, ôn nhu nói: "U Nhi, có nguyện ý gả cho hắn không?"



U Nhi mắc cở nằm trên vai hắn, khe khẽ nói: "Việc này để hpụ hoàng làm chủ!"



Phong Sương nhị nữ, ba trăm năm trước một mực làm hộ vệ trong cung, thấy biểu tình của U Nhi đáng yêu, luôn luôn đối với nàng vô cùng yêu quý, nhìn thấy nàng sắp phải lấy chồng, không khỏi vui sướng, cuống quít thu hồi cấm chế trên người Lý Tiểu Dân, vỗ tay cười nói: "Hảo a, U Nhi cũng phải lập gia đình rồi!"



Sa, Tằng nhị vị tướng quân, sắc mặt vui mừng, ầm ầm quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hô: "Mạt tướng bái kiến phò mã gia!"



Phía sau bọn họ, ba trăm tử sĩ cũng đồng thời quỳ xuống dập đầu: "Khấu kiến phò mã…" vang vọng khắp đại điện.



Có nhiều quỷ hồn như vậy khấu đầu với mình, Lý Tiểu Dân trong lòng tràn đầy buồn bực, thầm nghĩ: "Các ngươi ngay cả hỏi cũng ta một tiếng cũng không hỏi, cứ như vậy tự tiện định việc hôn sự của ta, buộc ta phải cưới một nữ quỷ! Mặc dù nữ quỷ này rất đẹp cũng rất đáng yêu, nhưng lại không thể xờ, lại không thể xxx, muốn ta nhìn chảy nước miếng sao?"



Giống như nhìn ra tâm sự của hắn, Ngô đế âu yếm nữ nhi, trầm giọng nói: "Hiền tế! Ngươi nếu không đáp ứng ta chuyện này, ta liền đem một thân linh lực truyền cho U Nhi, để nàng linh thể thật hóa, sở hữu thân thể Quỷ Tiên, làm bạn bên người ngươi!"



Lý Tiểu Dân nghe được thì tinh thần rung lên, chắp tay nói: "Bệ hạ có chuyện gì xin mời nói!"




Tần quý phi hiểu ý, phân phó cho đám cung nữ: "Các ngươi đều lui xuống đi, không có lệnh, không được tiến vào!"



Đám cung nữ cúi đầu lui ra, Tần quý phi đi tới trước giường, kéo y phục của nữ nhi, che bộ ngực sữa lại, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ: "Cô nam quả nữ, sống chung một phòng, nếu chuyện này truyền ra, chỉ sợ nghe không tốt lắm!"



Ý niệm vừa chuyển, nàng lại nghĩ: "Không sao, Tiểu Dân Tử là thái giám, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì! Huống chi đám pháp sư đều đã chết, đám còn lại thì có tác dụng gì, ngoại trừ Tiểu Dân Tử, còn có thể để ai làm đây?"



So đo một hồi, Tần quý phi liền đi tới trước cửa phòng, đưa tay vỗ lên bả vai Lý Tiểu Dân, ôn nhu nói: "Hảo hài tử, bây giờ bổn cung cũng chỉ vọng vào một mình ngươi, ngàn vạn lần đừng để bổn cung thất vọng!"



Lý Tiểu Dân cuống quít gật đầu, cúi đầu nhìn vóc người bốc lửa của nàng, nước miếng trào ra, thầm nghĩ: "Lão tử giúp nàng như vậy, nàng có nên dĩ thân tương hứa không?"



Đang miên man suy nghĩ, Tần quý phi đã ra cửa, tiện tay đóng cửa lại, triệu tập đám cung nữ vừa rồi, nghiêm lệnh các nàng không được lộ chuyện hôm nay ra ngoài, nếu để nàng nghe được nửa điểm phong thanh, sẽ đem tất cả cung nữ đồng loạt đánh chết, tuyệt không buông tha một ai!



Đám cung nữ vừa kinh vừa sợ, quỳ xuống đất thề không tiết lộ nửa câu. Tần quý phi lại trước doạ sau dụ dỗ, đáp ứng sẽ trọng thưởng, các nàng mới trấn an, mang theo đám cung nữ, canh giữ ở trước cửa phòng ngủ của Trường Bình công chúa, ưu tâm xung xung, im lặng dỏng tai lên nghe thanh âm trong phòng.



Nàng lại không biết, Lý Tiểu Dân đã bố trí cấm chế trong phòng, để cho thanh âm bên trong đều không thể truyền ra ngoài. Như vậy, mới có thể cam đoan bí mật của mình không bị vạch trần.



Sau khi bố trí cấm chế, động tác đầu tiên của Lý Tiểu Dân, chính là đi tới bên giường, xốc y phục của Truòng Bình công chú lên, nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa, trong mắt dục hỏa hừng hực, cơ hồ muốn đem nử tử xinh đẹp này cắn nuốt.



Bởi vì phải tiêu hóa linh lự khổng lồ của Ngô đế, ba trăm quỷ vệ, Sa Tằng nhị tướng, Phong Sương nhị nữ đều ở lại trong quỷ điện, ngồi xếp bằng tu luyện. Bởi vậy việc sử dụng Minh Vương châu cứu Trường Bình công chúa, không thể làm gì khác hơn là do một mình hắn làm.



Nhưng Lý Tiểu Dân lại không thể vận dụng thuần thục Minh Vương châu, bởi vậy một bên tụng nioêm khẩu quyết sử dụng Minh Vương châu



Tay hắn, không tự chủ được tìm đến bộ ngực sữa của Trường Bình công chúa, thừa dịp trong phòng không người, yên tâm lớn mật vuốt ve bộ nực của công chúa tôn quý.



Cảm giác trên tay, xúc thủ tô hoạt, mềm mại, Lý Tiểu Dân cẩn thận hí lộng hai hạt châu nho nhỏ hồng hồng trên ngực Trường Bình công chúa, con mắt trừng thật lớn, dần dần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.



Hắn khe khẽ hấp duyện hương tân trong miệng công chúa trẻ tuổi, đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy động bên trong môi anh đào, thiêu đậu cái lưỡi thơm tho của nàng, tay phải từ từ thám hiểm xuống dưới, tiến vào bên trong đai lưng của Trường Bình công chúa.



Đồng tử của Lý Tiểu Dân trong nháy mắt phóng đại, hít sâu một hơi, đưa tay trở lại, dụng định lực cường đại của mình ngăn chặn xúc động, chuẩn bị niệm động chú ngữ, thúc dục Minh Vương châu, xua tan ác linh trên người Trường Bình công chúa.



Nhưng còn chưa móc Minh Vương châu ra, liền thấy Trường Nình công chúa đột nhiên mở mắt, mà tay trái của Lý Tiểu Dân còn đặt trên bộ ngực sữa của nàng, ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy hai hạt châu trên ngực nàng.



Thâu hương thì bị bắt quả tang, Lý Tiểu Dân lần đầu tiên gặp phải loại sự tình này, sợ đến cuống quít thu tay lại, vội vàng thanh minh: "Ta cái gì cũng không có làm!"



Nói thật, hắn cũng không hi vọng Trường Bình công chúa tin tưởng mình, nhưng Trường Bình công chúa không có nói hắn làm chuyện gì, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, thoáng chốc dấy lên dục hỏa, mạnh mẽ ôm lấy Lý Tiểu Dân, đặt hắn trên nguoiề mình, kinh hãi kêu lên: "Nam nhân! Cuối cùng cũng có nam nhân!"



Khí lực của nàng, đột nhiên trở nên cường đại, dùng sức một cái, liền làm Lý Tiểu Dân ngã sấp xuống giường, ngay sau đó đi tới, trèo lên trên hông hắn, hai tay đè lên tay hắn, cúi đầu, háo sắc nhìn trên mặt và thân thể Lý Tiểu Dân, khiến cho vẻ mặt hắn đỏ bừng.



Lý Tiểu Dân còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, liền bị đè hai tay, cố gắng thoát khỏi tay Trường Bình công chúa, kinh hoảng hét lớn: "Này, ngươi định làm gì?" (hiếp nó đê!!!)



Trường Bình công chúa một tay đè hai tay hắn, dụng lực lượng khó có thể tưởng tượng ngăn chặn hắn, một bên thở hồng hộc nói: "Không được lộn xộn, ta sẽ làm cho ngươi khoái hoạt!"



Tay phải nàng, nhanh chóng sờ mó trên người Lý Tiểu Dân, xé mở quần áo rách nát của hắn, lộ ra thân thể xích loã, dùng sức vuốt ve lồng ngực hắn, nhìn thân thể hắn, hai mắt tỏa sáng, nhìn qua mười phần là một dâm nữ.



Đột nhiên, nàng cả người ngây dại, ngơ ngác nhìn y phục rách nát của Lý Tiểu Dân, lúc này mới nhận ra, cái này nguyên lai là y phục của thái giám.



Trên gương mặt xinh đẹp của nàng, lộ ra một tia tức giận, cắn răng nói: "Sao lại là thái giám! Loại người này, có thể coi là nam nhân sao?"



Lòng tự tôn của Lý Tiểu Dân bị đả kích trầm trọng, phóng thanh kêu lên: "Ngươi nói bậy! Lão tử sao có thể là…"



Hắn cuống quít ngậm mồm, không dám tiết lộ bí mật của mình. Trường Bình công chúa cưỡi trên người hắn, khéo léo dùng sức chà sát hương đồn vài cái, ngạc nhiên nói: "Kỳ quái, nếu là thái giám, phía dưới là vật gì cưng cứng dâm vào mông ta?" (theo Hi Du Hoa Tùng thì nó được gọi là "Nhất Trụ Kình Thiên"^^)



Trên gương mặt xinh đẹp của nàng, lộ ra vẻ mặt cương quyết, cắn răng nói: "Tốt, thị công thị mẫu, nhìn một cái xem sao!"



Nhanh như chớp, thân thể nàng nhanh chóng hạ xuống, ngọc thủ thám hiểm xuống, liền mạnh mẽ móc xuống hạ thân hắn.



Lý Tiểu Dân kêu lên một tiếng, đau đến rơi lệ, cơ hồ bị một trảo của nàng bóp nát "tiểu dân tử". Nếu không phải phòng trong đã bố trí cấm chế, tiếng hét thảm này của hắn, chỉ sợ truyền khắp cả cung đình.