Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 15 : Quỷ đồ
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Hoàng Xông mang theo mười mấy tên lính tuần tra, tại trên đường tuần tra,hắn suy nghĩ về sự việc sảy ra hôm nay.
Sự việc hôm nay, rõ ràng là Vạn Tử Đạt ỷ thế hiếp người, đáng tiếc hắn gặp phải một thiếu niên võ công cao cường, chính mình tiến lên cứu lấy mạng của hắn, lại tự mình đưa hắn về, tại nhà hắn lại uống chén trà, Ơn nghĩa này, Vạn gia ko thể ko báo đáp. Nghĩ tới đây, hắn trên mặt, không khỏi tươi cười.
Chính là nghĩ tới thiếu niên áo vải kia, Hoàng Xông không khỏi thấy lạnh người, mà chính hắn cũng không bít nguyên nhân tại sao.
Trong đêm tối, Hoàng Xông mang theo binh lính trên con đường tuần tra mỗi ngày, đột nhiên thấy một nỗi sợ hãi mạnh liệt dâng lên, làm cho hắn phải quay đầu lại phía sau xem có việc gì ko.
Nhìn tới con đường phía trước, Hoàng Xông phất tay ngừng đội ngũ, nhìn vào bóng đêm phía trước, thân thể có chút rung lên phảng phất ko bít địch nhân trốn nơi nào phía trước.
Hắn phất tay mệnh lệnh [một binh lính cầm cây đuốc tiến lên dò đường, tên binh lính kia nghi hoặc nhìn hắn một cái, phục tùng mệnh lệnh, giơ cây đuốc hướng bên kia đi đến.
Hỏa quang phát ra xua đi bóng đêm trước mặt, binh lính đi tới đ nơi đóa, quay đầu lại kêu lớn: "Tướng quân, nơi này không có cái gì! "
Hoàng Xông thở dài một hơi, âm thầm cười nhạo chính mình, làm đội trưởng tuần tra nhiều năm như vậy, nhưng lá gan nhưng lại càng ngày càng nhỏ, tự nhiên sợ hãi điều không đâu. Chẳng lẻ thật sự là ánh mắt thiếu niên kia làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, tâm tính của mình cũng bị ánh mắt thiếu niên đóa làm cho rung sợ sao?
Trong bóng tối phía trước, bóng dáng tên lính bổng khẻ rung lên một cái, rồi không còn âm thanh nào truyền tới.
Hoàng Xông đột nhiên cảm giác được có chút bất an, nói vọng về phía trước: "Nếu không có cái gì, ngươi nhanh một chút quay lại đi. "
Tên binh lính tay cầm bó đuốc từng bước chậm chạp quay lại nơi Hoàng Xông đang đứng, rồi chợt bất động trước mặt Hoàng Xông.
Hoàng xông mang theo bộ hạ tuần tra đội đi qua, thấy [Thấy tên lính kai vẫn đứng che trước mặt mình, không khỏi ngạc nhiên nói: ngươi đang làm cái gì vậy, như thế nào còn không mau đi? "
Tên binh lính chậm rãi ngẩng đầu lên, hiện ra trước mặt Hoàng Xông, cũng là hé ra thất khiếu chảy máu, kinh khũng vô cùng đích thật là người đã chết.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng của Hoàng Xông, hắn quát to một tiếng, từng bước lùi về phía sau, tay án chuôi đaohàm răng va vào nhau lập cập.
Không chỉ có mình hắn, tất cả những binh lính kia điều như vậy, thấ trên mặt tên lính kia, thất khiếu chảy máu, nhưng lại mỉm cười một cách kì quái, nụ cười như cười nhạo nói: các ngươi mỗi ngày chỉ biết, cậy quyền cậy thếức hiếp bá tánh mà thôi.
Hoàng Xông hung hăng cắn răng, cố gắng chế trụ nỗi sợ hãi trong lòng, trầm giọng nói: "Ngươi là người nào, rốt cuộc muốn làm cái gì? "
Trong thanh âm của hắn, nhịn không được có một chút run rẩy, hắn và bọn lính nhìn chằm chằm cái người chết kia, tay cầm đao thương, tùy thời chuẩn bị ứng nếu địch nhân gây khó dễ.
CÁi xác chết liền mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tuyết, từ họng phát ra âm thanh khó nghe: "Hoàng Xông, trợ giúp quyền quý khi dễ thường dân cảm giác đóa tốt lắm sao? "
Hoàng xông chỉ không ngừng kịch liệt run rẩy đứng lên, một hồi lâu mới từ trong miệng phát xuất một câu đầy đủ nói: Ngươi rốt cuộc là ai, là tên gian tế khi nãy sao? "
Một bóng dáng từ trong bóng tối đi tới, cây đuốc chiếu vào tên khuôn mặt tuấn tú của y, trên mặt hiện lên 1 nụ cười quỹ di., Lý Tiểu Dân chậm rãi nói: "Không sai, ngươi đoán được rồi. "
Hoàng Xông hít một hơi thật sâu, rút đao ra oai, quát to: "Giả thần giả quỷ, trốn ở phía sau người chết hù dọa mọi! Chúng tiểu nhân, bắt hắn cho ta, đầu đưa đến Vạn phủ lãnh thưởng! "
Toàn bộ binh lính mặc dù hoảng sợ, nhưng lại nghĩ chỉ là kẽ giã quỹ thần làm loạn, tự nhiên không còn hoảng sợ, giơ đao thương lên, liền vây quanh Lý Tiểu Dân tính phân thây hắn.
Chiếm cứ thân xác của tên binh lính chết đi Sa tướng quân mỉm cười nói: "Muốn đụng tới chủ nhân ta, hỏi huynh đệ ta có đồng ý hay ko! "
Trong bóng tối, đột nhiên nghe vô số âm thanh quỹ khóc, mười mấy tên lính nghe được không khỏi run rẫy giơ đao thương ra nhìn xung quanh.
** *
Sáng sớm, Lý Tiểu Dân nằm trong phòng mình tại hoàng cung của mình mà suy nghĩ vài việc.
Trước khi về hoàng cung,hắn để Hàn Hinh Nhi tại căn nhà mới cũa hắn, trấn an Hàn Hinh Nhi vài câu, để lại cho nàng một ít ngân lượng, nói cho nàng chính mình đã thay nàng báo thù.Và chon cất thi thể của tổ phụ nàng, muốn nàng không cần lo lắng, và muốn nàng vạn lần đừng xuất hiện ở ngoài phủ, vì có một trường going bão sắp đến để tránh vạn điều bất trắc.
Sau đó, hắn quay về. hoàng cung, vào chính phòng mình ngã ngừời xuống đi ngủ. Như vậy, cho dù có người đến xem xét, cũng chỉ chứng kiến hắn đang ngủ, tuyệt đối nghĩ không ra hắn đã ra xuất ra ngoài cả đêm qua, gây nên một số việc kinh thiên động địa.
Ngay lúc hăn đang mơ mơ màng màng, trên mặt tự nhiên được một người nào đó dánh một bạt tay, cái thanh âm trong trẽo vang lên: "Tiểu dân tử, mau đứng lên, theo ta đi chơi đi! "
Lý Tiểu Dân miễn cưỡng mở mắt, thấy trước mắt mình là một hồng y thiếu nữ, khí chất bừng bừngnhìn hình dáng và dung mạo kẽ đã quấy rối giấc ngủ của mình, chính là tỷ tỷ họ của mình, Trường Bình công chúa.
Trường Bình công chúa hăng hái bừng bừng, kéo lỗ tay hắn kiêu lên: "Tiểu dân tử, mấy ngày nay ngươi không đi tìm tỷ tỷ, khiến cho tỷ tỷ buồn bực muốn chết! Hôm nay ngươi không được chạy trốn., theo ta đi chơi, nhất định phải chơi thống thống khoái khoái mới được! "
Lý Tiểu Dân vẻ mặt đau khổ,đứng lên, nhìn chính mình đang đang lõa thễ, không muốn Trường Bình công chúa phát hiện mình không phải là thái giám, liền lên tiếng năn nĩ: "Công chúa tỷ tỷ, ngươi xem như ta vậy, làm cho ta...trước mặc quần áo có được hay không? "
Trường Bình công chúa chú ý than trên hắn lõa thể, mặt ửng hồng lên, quay đầu đi ra khỏi phòng, trong miệng nói: "Có gì mà đẹp chứ, ta sao cần phài xem sao?"
Lý Tiểu Dân trong miệng lầm bầm, rời giường mặc quần áo, đi theo nàng đi ra ngoài.
Không có cách nào, nếu hắn còn muốn tại trong hoàng cung trụ đi xuống nói, cũng chỉ có thể theo nàng, rốt cuộc coi nàng như một điểm tựa của mình, để cho người khác không dám dễ dàng tìm hắn gây phiền toái.
Đi phía sau Trường Bình công chúa, nhìn nàng xuyên qua cung thất, càng chạy càng xa, Lý Tiểu Dân nhịn không được hỏi: "Công chúa, chúng ta rốt cuộc là muốn đi nơi nào a? "
Trường Bình công chúa cũng không quay đầu lại nói: "Đừng nóng vội, một hồi sẽ biết. Còn nữa, không nên gọi ta công chúa, cứ gọi ta là tỷ tỷ! "
Lý Tiểu Dân cúi đầu thở dài một hơi, ngẫm lại chính mình từ trước tại cái thế giới kia, như thế nào cũng là anh tuấn thanh niên, bây giờ đảo ngược lại mười lăm sáu tuổi phải gọi tiểu cô nương kia là tỷ tỷ, thật sự là thế giới thay đổi, người càng thay đổi.
Bất quá bây giờ chính mình, thật đúng là nhỏ hơn so với nàng, tiếng kêu tỷ tỷ cũng không có hại, huống chi ngay cả cái quý giá nhất cũng bị mình thống khoái cướp đoạt đi, gọi nàng một tiếng tỷ tỷ có mất mát gì đâu?
Nghĩ tới đây, lập tức tâm lý Lý Tiểu Dân thanh thản lại, từ phía sau nhìn lén trường bình công chúa vóc người của nàng, nhớ lại lúc đầu tại trên giường y nỉ tình cảnh, không khỏi âm thầm nuốc nước miếng.
Bọn họ đi tới trước. Lý Tiểu Dân chưa bao giờ đi qua cung thất, đâm đầu một cô gái đang đi tới, chứng kiến Trường Bình công chúa, trước mắt sáng ngời, mỉm cười nói: "Muội muội hôm nay như thế nào lúc rãnh rỗi, nhớ tới ta mà tới nơi này thế? "
Tại sau lưng của nàng, các cung nữ đều hạ lạy, hướng Trường Bình công chúa hành lễ
Trường Bình công chúa cười nói: "Tỷ tỷ, ta hôm nay là muốn giới thiệu đệ đệ mới nhận của ta! "
Nàng quay đầu lại, kéo Lý Tiểu Dân, cười nói: "Đây là đệ đệ mới nhận của ta, tên là Tiểu Dân Tử! "
Cô gái cười nói: "ồ, vị kia chẳng phải là tiểu thái giám nổi tiếng gan dạ, đã xông vào quỷ điện đóa ư? Ngẩng đầu lên, cho ta xem mặt cái nào! "
Lý Tiểu Dân vẻ mặt đau khổ, thật tình không muốn ngẩng đầu lên, thương nhìn cô gái diễm lệ trước mặt.
Chứng kiến dung mạo thật của Tiểu Dân Tử, cô gái ngây người một chút, sắc mặt biến đổi, chỉ vào Lý Tiểu Dân phẫn nộ quát: "Nguyên nguyn6 lai là cái tên phá chuyện này, lúc này đây, nhìn ngươi trốn chỗ nào!