Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 42 : Chinh thảo bạn quân (Thượng)
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Trên diễn võ trường, một chi quân đội đang khắc khổ thao luyện, kỳ giáp tươi sáng, binh sĩ phiêu hãn*(nhanh nhẹn và dũng cảm), nhìn qua cứ như một sư đoàn uy vũ.
Lý Tiểu Dân cưỡi trên lưng Cao Đầu đại mã, đứng ở trung tâm diễn võ trường, nhìn bộ hạ của mình bộ dáng dũng mãnh như vậy, không khỏi thầm tán thưởng vui mừng không thôi.
Đơn vị binh này, là hắn chọn lựa tinh vi kỹ càng những tinh anh tráng sĩ trong Ngự lâm quân tạo thành, lấy tên là Trấn Tà Quân, hơn nữa an bài cho bọn hắn một lượng lớn nhiệm vụ huấn luyện, tuyên bố sẽ đào tạo nhóm này thành một đơn vị tinh dũng nhất.
Mặc dù kiếp trước hắn không xuất thân là quân nhân, nhưng ít nhất trong quá khứ cũng từng đọc nhiều tiểu thuyết về thành lập quân đội, biết rằng vũ khí trong thời kỳ chiến tranh lạnh, trọng yếu nhất là phải tăng cường thể lực của binh lính, bởi vậy hắn yêu cầu binh lính bộ hạ mỗi ngày phải mang vật nặng trên lưng chạy vài chục dặm, chạy xong mới cho phép về ăn cơm, nếu không làm được sẽ bị phạt.
Bị đối đãi tàn khốc như vậy, binh lính khổ không nói nổi. May mắn Lý Tiểu Dân còn sẵn sàng tiền, từ Binh Bộ lấy ra một lượng lớn quân phí, tốn một phen tâm tư trên thức ăn, làm cho binh lính mỗi ngày đều có thịt ăn, lại còn thỉnh mấy đầu bếp trong cung đến, làm cho binh lính có thể thường thực được trân tu mỹ vị trong cung.
Mỗi ngày đều có thể ăn no nên, trong khi lúc này rất nhiều dân chúng cơm cũng chẳng có mà ăn, đối với binh lính cũng không phải dễ dàng. Hơn nữa Lý Tiểu Dân chưa bao giờ nợ quân lương, so với những đội quân khác thì đã là vịt rưởng quan rất nhân từ rồi.
Có thời điểm, Lý Tiểu Dân còn tự mình mang đội, chạy mấy chục dặm trên đường. Nếu ở thế giới trước kia thì đương nhiên hắn chịu không nổi, nhưng hiện giờ hắn đã khổ luyện tiên thuật võ công, chạy vài chục dặm đối với hắn quả thực chỉ là chuyện nhỏ. Chúng tướng sĩ thấy chủ tướng tuy nhỏ tuổi, nhưng tốc độ chạy lại rất nhanh, Lý Tiểu Dân còn cố ý lộ ra vài chiêu kiếm pháp, đánh bại dũng sĩ trong quân, bởi vậy chúng quân sĩ rất kính phục hắn, hắn ai bài nhiệm vụ huấn luyện nào cũng luôn chấp hành tốt.
Qua một đoạn thời gian như vậy, thể lực của mỗi binh lính đã tăng nhiều, thức ăn cũng được tăng cường để binh sĩ cường tráng như trâu, mỗi ngày huấn luyện vũ kỹ(võ công), sử dụng đao pháp, thương pháp đều do Lý Tiểu Dân cùng hai vị quỷ tướng quân cùng nhau suy ngẫm, vừa đơn giản vừa thực tế, dùng trên chiến trường phải thích hợp nhất.
Về phần thiếu hiểu biết thực tế chiến trường, Lý Tiểu Dân bằng cách vùi đầu đọc vài cuốn binh thư đểbù lại rất nhiều tri thức quân sự trong thời đại này còn chưa biết, còn mời mấy lão binh lão trường đã rút lui khoi sa trường, khiêm nhường thỉnh giáo thêm. Dưới nét mặt hiếu học cũng với những món lễ trọng, các lão tiên sinh đều nguyện ý truyền hết hiểu biết của mình cho hắn, nhất nhất truyền thụ cho hắn. Về phần truyền thụ không được, chỉ có thể để tương lai hắn tự lĩnh hội trên chiến trường.
Lý Tiểu Dân vẫn đứng trước cửa đại điện, nghe tiếng liền bước vào, đi xuyên thông đạo giữa qua bách quan, đi tới trước ngọc giai(thềm ngọc), xoay người quỳ gối, tâm lý thầm niệm tụng: "Nhạc mẫu đại nhân, nữ nhi của người hậu hạ ta thoải mái như vậy, bái người một bái, cũng là đều phải làm. Đã nhiều ngày không gặp nàng, thật là nhớ nàng quá, ta có phải nên làm Lý Bạch theo Tô Liên trở về, hảo hảo an ủi công chúa Chân Bình?" Bạn đang đọc chuyện tại
Đang miên man suy nghĩ, lại nghe phía trên ngọc tọa, giai nhân ngồi sau bức rèm cười hỏi: "Lý Tiểu Dân, bổn cung lệnh ngươi thống lĩnh Trấn Tà Quân, ngươi làm thế nào rồi?"
Lý Tiểu Dân dưới thềm ngọc giập đầu nói: "Khải bẩm nương nương, thần chịu thánh ân, luôn mong có một ngày được phục vụ người, mỗi ngày dẫn dắt sĩ tốt, nghiêm khắc gia tăng thao luyện, để bọn họ mỗi ngày nhìn trời lễ bái, trong lòng thầm mong bệ hạ cùng nương nương dầy đức, thề trung thành với triều đình, vượt lửa băng song, quyết không do dự!"
Chu hoàng hậu mỉm cười, ôn thanh nói: "Đạo tặc Vĩnh Châu làm loạn, Chu thừa tướng tiến cử ngươi đi giết giặc, ngươi có nguyện đi không?"
Lý Tiểu Dân cuống quýt giập đầu nói: "Thần tài sơ học thiển, chưa có kinh nghiệm chiến trận, lại được Chu tướng gia tiến cử, nhất định cúc cung tận tụy, chết cũng không từ, lần này đi không diệt được bọn phản loạn, thề không hồi triều!"
Chu hoàng hậu mỉm cười gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, một tráng hán khôi ngô tuấn tú, mặc áo giáo rất nặng, cước bộ rất nặng, đang bước vào tiền điện.
Tới bên cạnh Lý Tiểu Dân, tráng hán xoay người quỳ dập đầu, vù vù xé gió nói: "Mạt tướng Tiễn Ngũ Lâm, khấu kiến hoàng hậu nương nương!"
Chu hoàng hậu lại đem lời lúc trước nói lại một lần, hỏi: "Nếu phải khanh xuất chinh, khanh có tự tin tiêu diệt được bọn phản loạn không?"