Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 50 : Tống Môn Nữ Tướng (Hạ)

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Phía trên đầu Vĩnh Châu Thành, lá cờ của Đại Đường tung bay. Đám lính thủ thành mỗi người đều rất hưng phấn, nghĩ tới hôm nay thắng trận, buổi tối khẳng định là sẽ mở thưởng khao quân, nước miếng đều không nhịn được chảy ra.



Thánh Thủ Phủ đã đổi thành Nguyên Soái phủ, Tần quý phi đang đứng ở chính đường, biểu tình trên mặt đầy hưng phấn và mừng rỡ, nàng dùng sức vỗ vai thiếu niên trước mặt, đôi môi hồng thắm phát ra một tràng cười sảng khoái, hưng phấn lớn tiếng nói: "Tiểu Dân Tử, người quả thật là không làm ta thất vọng! Từ lúc nghe thấy người hư trương thành thế chứ không công thành, ta còn tưởng ngươi có kế hoạch gì. Hiện tại xem ra, ngươi quả thật là quỷ kế đa đoan, trí tướng mà trong triều hiếm có!"



Cũng khó mà trách nàng lại hưng phấn như vậy, ban đêm hôm qua, phó soái Lý Tiểu Dân suất quân đánh bất ngờ, tranh thủ lúc địch nhân lơi lỏng đã đoạt tây môn, 20.000 đại quân đột phá vào trong thành, chém giệt địch quân bốn phía, rồi còn đánh thẳng vào trung ương thành, còn phó soái Lý Tiểu Dân thì tự thân chém đầu tướng tặc Lâm Khôi.



Tin tức Lâm Khôi chết trận lan nhanh, quân tâm của tặc binh nhanh chóng đại loạn, mà đám quân này cũng đã bị chém chết vô số trong đêm rồi.



Thấy trong thành ánh lửa bốc tận trời, hai cửa thành khác, hai vị chủ tướng cũng đều bừng tỉnh, ngay sau đó lại nhận được chiến báo khẩn cấp của phó soái Lý Tiểu Dân, nói là đã công phá được cửa thành, thỉnh mong nhị vị nguyện soái, tướng quân gia tăng công thành.



Hai người thấy tin liền vô cùng mừng rỡ, lập tức đẩy binh công thành, quả nhiên là đám tặc binh trong thành chiến ý đã sớm mất, cửa thành chỉ cần một lần công đã hạ được.



Tần quý phi thúc ngựa huy đao, tự thân suất đại quân vọt vào trong thành, lúc này nàng đã thấy tặc binh chạy tứ tán khắp nơi, phòng ngự cũng không đầy đủ. Rất nhiều tặc binh cũng vội vàng chạy về phía nam môn đúng như sự an bài của Tần quý phi, nhưng đều bị quân triều đình mai phục ở đó công kích, chém đầu vô số, đám còn lại thì hàng hơn nửa, cam chịu làm tù binh.



Chém giết điên cuồng một đêm, đến sáng hôm sau thì đại cục đã định. 70.000 tặc quân, bị chặt đầu 20.000, bị bắt làm tù binh 30.000, còn lại đều chạy trốn mất tích, mà quân triều đình tổn thất ít hơn rất nhiều, hơn nữa đấy hơn phân nửa là do ban ngày công thành bị tổn thất, lần công phá vĩnh châu này, vậy là đã thành công.



Hiện giờ, Tần quý phi đang huy động ngọc chưởng, vỗ vỗ bờ vai gầy của Lý Tiểu Dân, cũng không quản là hắn còn thấp hơn so với nàng, cũng không biết là bờ vai gầy của hắn có chịu nổi sức của bàn tay nàng không.



Lý Tiểu Dân chỉ biết cười khổ, chắp tay tạ ơn, chỉ nói là nhờ vào hồng phúc của nương nương, mới có thể công hạ được thanh trì, trận này đương nhiên công lao của nương nương là lớn nhất, mà hắn chỉ vì nương nương mà ra sức thôi.




Đại quân đang tiến lên, nhất thời, khó dừng lại. Mà đám binh lính này lại đều không rành hiệu lệnh, rất lâu mới dừng lại được, rồi chậm rãi quay đầu đi ra ngoài.



Đột nhiên, một hồi trống trận ầm ầm vang lên, ở phía trước, một chi binh mã mạnh mẽ lao ra từ trong núi, cầm đầu là một viên nữ tướng, tay mang đại đao, thân mang chiến giáp, mỹ mạo anh vũ, mang theo khí thế của mãnh tướng, khiến quân tâm bên hông ftam nương dao động.



Chiến mã mà nữ tướng kia cưỡi, dáng vẻ thần tuấn, cùng với kỵ binh phi nhanh như gió tiến đến, sau đó ngẩng mặt lên trời cười lớn nói: "Hồng Tam Nương, ngươi quả nhiên trúng kế của ta, còn không mau xuống ngựa quy hàng!"



Hồng Tam Nương vừa sợ vừa giận, rút Liễu Diệp đao ra cầm trong tay, lớn tiếng quát: "Chúng tướng sĩ, cùng ta lui ra ngoài!"



Đám binh lính bộ hạ của nàng, vốn đều chỉ là binh lính mới chiêu mộ, thấy bên trong đã có mai phục, vì thế cũng không cần nàng ra lệnh thêm, liền toàn lực chạy ra bên ngoài núi.



Hồng Tam Nương dẫn theo nữ nhi, thúc ngựa phi như bay, hướng thẳng về phương Nam. Mặc dù trong lòng cũng muốn giao thủ với nữ tướng kia, nhưng mà quân lính đã rơi vào mai phục, chỉ có thể nhanh chóng rời đi, đó mới là thượng sách.



Đột nhiên, một chi quân đội lại xiên ngang, đêm đại thuận quân chia làm hai phần. Chi quân đội này rất dũng mãnh, tay mang đao thương, ngăn cản đường trốn của tặc binh, chém giết thảm liệt khiến máu văng đầy đất.



Hồng Tam Nương thấy vậy rất giận dữ, vội vàng huy đao xông tới, quát lớn: "Tặc tử nơi nào, cư nhiên lại thiết lập độc kế, ám hại quân ta! Thủ lĩnh đâu, lăn ra đây cho ta!"



Một viên tiểu tướng mặc ngân khôi, giáp giơ thương đâm đến địch nhân trước mặt, thúc ngựa tiến lên, nhìn thấy nữ tử giang hồ tướng mạo anh vũ này, sau lại thấy một cô nương thanh tú tiếu lệ, ánh mắt càng sáng lên, trên mặt nở ra nụ cười thần bí,ngân thương trong tay cũng hơi hạ, lạnh nhạt nói: "Hồng Tam Nương đã mời! Tiểu tướng bất tài, cũng xin cung kính bồi tiếp!"