Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 54 : Thu Hoạch Mỹ Nữ (Thượng)
Ngày đăng: 20:17 19/04/20
Đại quân đi trong đêm, lặng lẽ hướng về doanh trại của quân địch.
Hồng Tam Nương buộc vải bông vào vó chiến mã, nhẹ nhàng đi giữa đám quân, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy doanh trại quân triều đình tối thui, chỉ có vài chỗ đốt lửa, còn có bóng người đi lại bên trong, giống như là đang báo cáo tin tức bình thường vậy.
Bình an vô sự, nữ nhi của mình, vẫn còn bình an vô sự sao? Nghĩ vậy, trên ngọc diện xinh đẹp thành thục của Hồng Tam Nương, không khỏi xuất hiện vẻ cười khổ đầy lo lắng.
Dựa theo quy tắc giao chiến trong thời kỳ loạn thế, nữ tử một khi bị bắt trong chiến tranh, trước tiên sẽ bị binh lính của quân địch luận phiên cưỡng gian, chịu đủ mọi hình thức chà đạp, có khi là vài ngày vài đêm đều không được nghỉ ngơi, chỉ có thể chịu đựng sự phát tiết thú dục của nam nhân. Chỉ mong là chi quân kia còn nghĩ đến nàng là nữ nhi của mình, còn muốn lưu lại để uy hiếp, không để nàng bị sự giày vò kia.
Lúc này, Hồng Tam Nương đang rất sốt ruột muốn cứu nữ nhi, sau lại nghe được thám tử báo lại tin tức là Tần quý phi bị trọng thương không dậy nổi, bởi vậy mới dám mạo hiểm, suất lĩnh theo đại quân, đi đến doanh trại địch, mong cứu lấy nữ nhi, đó là may mắn, dù là nàng bị quân địch luân gian, chà đạp đến không còn hình người, chỉ cần có thể cứu sống về là tốt rồi. Tại thời đại loạn thế này, chẳng lẽ còn muốn bảo vệ trinh khiết mãi sao?
Đại đội nhân mã của Đại Thuận Quân, chậm rãi tiến về gần doanh trại địch, nhìn thấy bên đó toàn bộ đều yên tĩnh, trong lòng Hồng Tam Nương cũng mừng thầm, vì thế vội phất tay ra lệnh cho đám bộ hạ chuẩn bị xông lên. nguồn
Đột nhiên, trong doanh có vẻ như phát hiện bên ngoài có chuyện, vì thế lớn tiếng quát: "Bên ngoài là ai? Nhanh báo khẩu lệnh!"
Hồng Tam Nương thấy địch quân đã phát giác, nhưng cũng may là đã đến thời điểm đột kích, vì thế liền nhảy lên chiến mã, lớn tiếng hô: "Tiểu đội, tiến lên theo ta, bắt lấy Tần quý phi, giệt sạch địch quân!"
Đám quân binh Đại Thuận Quân đồng thanh hét lớn, ỷ vào người đông thế mạnh, hơn nữa lại có ưu thế xuất kỳ bất ý, vì thế nhanh chóng lao lên như bay, khí thế như sóng dữ lao về phía doanh trại địch quân, vén đám lều trải để chém giết đám quan binh còn đang kinh hãi, nhưng tất cả lại đều là khoảng không, trong trướng doanh đều trống rỗng, ngay cả đám tiểu binh vừa lớn tiếng quát cũng không thấy đâu cả.
Lý Tiểu Dân suất theo một chi kỵ binh, dựa theo phương hướng mà quỷ vệ chỉ, đuổi giết thẳng một đường đến, nhìn thấy bóng dáng Hồng Tam Nương ở xa xa, tinh thần càng thêm hưng phấn, nâng thương quát lớn: "Hồng Tam Nương, chớ mong chạy thoát! Xem Lý Tiểu Dân ta bắt ngươi đây!"
Đám tặc binh ở phía sau Hồng Tam Nương, tất cả đều là đám tâm phúc của nàng, đã che chở cho nàng trốn đến đây, tiếc là vẫn bị quan binh đuổi theo, vì thế cùng không màng sinh tử, nhất quyết lưu lại ngăn cản bước chân quan binh.
Lý Tiểu Dân phóng nhanh như gió, lao thẳng vào giữa đám tặc binh, ngân thương quay cuống, đánh bay một gã địch quân, xem ra đám này đều là nam tử hung hãn, cũng không có nữ binh xinh đẹp, vì thế hắn cảm thấy rất thất vọng, nên quay đầu quát lớn: "Giết hết, không lưu lại một tên giặc nào!"
Hắn để lại thân binh ở đằng sau để vây sát địch quân, còn chính mình thì ỷ vào tài cao gan lớn, một mình nâng thương, thúc ngựa đuổi theo Hồng Tam Nương.
Hồng Tam Nương cũng không hoảng sợ, cứ nhằm hướng doing dã mà chạy, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng vó ngựa đằng sau, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Nàng giật mình, thấy phía trước hoàn toàn là hoang dã, một mảng rừng rậm rất lớn xuất hiện. Hồng Tam Nương cũng căn chặt răng, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ cần vào trogn rừng, cũng không sợ hắn đuổi theo nữa!"
Nàng vung roi ngựa, hung hăng đánh lên chiến mã, rồi chô ngựa chạy nhanh, lao thẳng vào trong rừng, lúc này mới chịu dừng lại thở dốc. Nhưng mà nàng quay đầu nhìn lại, đuổi theo sau lại chỉ có một người, hóa ra lại chính là gã thiếu niên anh tuấn mặc ngân khôi ngân giáp kia, nhìn thì chẳng qua chỉ khoảng 14, 15 tuổi, dáng vẻ anh vũ vô cùng, toàn thân đầy dũng khí, chính là thái giám phó soái Lý Tiểu Dân kia.
Thấy hắn đuổi mãi không tha, lại nhân thù mới hận cũ, tất cả đều bừng lên trong lòng Hồng Tam Nương. Tâm niệm cũng biến đổi rất nhanh: "Một khi hắn đã không chịu buông tha cho ta, mà lại chỉ có mình hắn, vậy nếu có thể bắt được tên thái giám này, đem về đổi lấy nữ nhi của mình, đó cũng là chủ ý không tồi!"