Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 64 : Thần Long Xuất Thế (1)

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Trên đỉnh cự sơn, Trung Nghĩa Đường.



Mười mấy tên đầu lĩnh cao nhất Cự Sơn trại đang tụ tập ở đây, dáng đứng nghiêm nghị, lẳng lặng nhìn lão đạo sĩ đang ôm bảo kiếm, nghe hắn nói.



Công Tôn Bất Bại thân mặc đạo bào, trên khuôn mặt già nua hiện vẻ nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy nhìn vào bầu trời đêm xa xăm, lão thản nhiên nói: "Chúng huynh đệ, còn nhớ trước kia thành lập sơn trại vì cái gì không?"



Đám đầu lĩnh nhất thời lớn tiếng đáp: "Đương nhiên nhớ rõ, vì giết hết tham quan ô lại, làm chúng không thể ức hiếp dân chúng được nữa!"



Đám đầu lĩnh đều lớn tiếng phụ họa, mặc dù trong lòng cũng không tin là vậy, nhưng ở trước mặt chúng huynh đệ, đương nhiên là không thể nói ra là vì có thể ăn thịt, uống rượu, chia bạc mới lên núi làm sơn tặc.



Trên mặt Công Tôn Bất Bại lộ ra nụ cười thản nhiên, trầm giọng nói: "Hoàng đế Lý ngư, ngu ngốc vô đạo. Tin đám gian thần, để đám tham quan này ức hiếp dân chúng, dân chúng không thể không phản! Chúng ta lập sơn trại, chính là vì trừ bạo an dân, giết sạch tham quan, mở ra một thế giới thanh bình! Chỉ là sau khi Tống đại ca qua đời, liền có người muốn đầu nhập triều đình, bỏ mặc công sức bao năm của Tống đại ca! Làm như vậy, chúng ta có thể đáp ứng không?"



Lập tức đám tâm phúc huynh đệ của hắn lớn tiếng kêu: "Đám gian tặc Vưu Dũng phản bội huynh đệ kia, có chết cũng không hết tội! Công tôn đại ca suất lĩnh chúng ta chém chết phản đồ, chính là hợp với di chí của Tống đại ca; Ngày sau dẫn chúng ta tiến tới Kim Lăng khỏi nghĩa, chém đầu cẩu hoàng đế, khi đó mới có thể khiến Tống đại cả mỉm cười nơi chín suối!"



Cả đám đầu lĩnh đều phụ họa theo, cho dù là đối với cuộc sống trước kia vẫn còn bất mãn, nhưng mà hiện cũng không dám để lộ ra chút nào, khỏi lại bị Công Tôn Bất Bại đang lúc nóng giận đem mình đi làm bạn cùng đám Vưu Dũng.



Công Tôn Bất Bại mỉm cười gật đầu, giơ ngón tay chỉ vào tấm biển "Trung Nghĩa Đường, trầm giọng nói: "Lúc trước Tống đại ca lập ra đường này, chính là để nói chúng ta vì nước, cũng ngu trung với hoàng đế Nam Đường! Nhưng hôm nay cẩu hoàng đế lại phái người đến đây để chinh phạt chúng ta, muốn chém tận giệt tuyệt, chuyện như vậy, mọi người nói xem có được hay không?"



"Không thể được, không thể được, kiên quyết không được!" Đám đầu lĩnh đều cảm thấy vô cùng giận dữ, kiên quyết nắm chặt tay hô lớn, thề sống chết đi theo Công Tôn Bất Bại, đấu đến cùng với đại quân triều đình.


Công Tôn Bất Bại lắc người tránh ngụm nước bọt của hắn nhổ tới, sau đó đem ánh mắt lạnh lùng nhìn cả đám đại hán, thấy ánh mắt của họ đều vô cùng bất khuất, vì thế cười lạnh nói: "Tốt, nói như vậy thì các ngươi vẫn ngoan cố! Cũng được, ta cũng sớm biết các người xuất thân trong nhà quan lại, hoặc cũng đã làm quan quân, luôn muốn vợ con được hưởng những đặc quyền cao nhất, bởi vậy mới chịu theo Vưu Dũng, muốn đầu hàng quan quân. Đó là các ngươi miễn cưỡng phải cúi đầu, nhưng các ngươi trong lòng vẫn mang ý khác, ta vừa gỏi chẳng qua là vì tính huynh đệ mấy năm nay, nếu các ngươi đã nguyện ý chịu chết, vậy thì đừng trách ta vô tình!"



Một đại hán bên phía tay trái hắn cười lạnh nói: "Công Tôn Bất Bại, ngươi giữ tính mạng chúng ta, bất quá là muốn chúng ta cam tâm tình nguyện, giúp ngươi luyện chế quái long, tăng cường pháp lực của ngươi mà thôi! Chẳng lẽ ngươi còn có hảo tâm gì khác sao?"



Một đại hán ở xa xa cũng nói tiếp: "Quái long kia của ngươi, cũng là do hút máu người, nếu chúng ta đáp ứng, đợi đến ngày ngươi đại thành, thì đó cũng là lúc máu huyết của chúng ta cạn kiệt. Việc này Vưu Dũng đại ca đã sớm nói cho chúng ta rồi, chẳng lẽ lại để cho ngươi có thể thành công sao?"



Trong mắt Công Tôn Bất Bại lấp lóe tinh quang, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người, hờ hững nói: "Lâm Trung Lập, Tần Minh Thực, xem ra hai ngươi cũng biết không ít! Xem ra vưu dụng đúng là coi các ngươi là tâm phúc rồi, hắn đem cả việc tat u luyện cũng nói với các ngươi luôn!"



Sư Tử Đầu Lâm Trung Lập toàn thân đều là những vết máu đã khô, còn cố căn răng nói: "Ta vốn xuất thân là quan lại thế gia, lên núi làm sơn tặc cùng là vì bất đắc dĩ. Tống đại ca cùng Vưu Dũng đại ca giúp ta báo thù rửa hận, giết chết nhà kẻ thù của ta, ta liền coi họ còn hơn cả thân huynh đệ, hiện giờ ngươi giết chết Vưu Dũng địa ca, ta chỉ có thể liều chết đến cùng với ngươi mà thôi, nếu mà muốn ta dùng máu huyết của mình để nuôi dưỡng quái long của ngươi, vậy thì đừng mơ nữa!"



Tần Minh Thực cũng cả giận nói: "Dù sao cũng chết, ngươi muốn tra tấn chúng ta thế nào cũng tùy ngươi! Không có đám chúng ta nguyện ý bán mạng cho ngươi, uy lực quái long chắc chắn sẽ giảm mạnh rồi?"



Trong mắt Công Tôn Bất Bại chợt lóe hung quang, lạnh nhạt nói: " Các ngươi nói không sai, nếu các ngươi không muốn thành tâm nuôi dưỡng Huyễn Long của ta, ta mà ra lệnh cho Huyễn Long mạnh mẽ hút hết hồn phách của các ngươi, hiệu quả đúng là không tốt như trong kế hoạch. Chẳng qua tuy là kém một chút, nhưng cũng không sao, hiện tại toàn bộ sơn trại, chỉ trừ các người ra, ta còn có thể tìm đâu được những người có chút vo nghệ và tinh thần lực câu thông để cung cấp cho Huyễn Long của ta đây?"



Thiết trụ trói những đại hán kia bắt đầu rung lên dữ dội, quá nửa là do phẫn nộ, còn lại là sợ hãi, tất cả đều bắt đầu chửi mắng, nói Công Tôn Bất Bại tâm địa độc ác, giết hại huynh đệ, tất ác giả sẽ gặp ác báo, linh hồn vạn kiếp sẽ không được siêu sinh!



Công Tôn Bất Bại cười lạnh nói: "Bị Huyễn Long của ta hút hết hồn phách và máu huyết, các ngươi mới không thể siêu sinh được! Còn tương lai của đạo gia, không cần các vị phải quan tâm. Pháp trận của ta 3 ngày trước đã hoàn thành, chỉ chờ hôm nay thiên cơ lưu chuyển, là ngày tốt có thể thúc dục được, hiện tại thì giờ lành đã tới, các vị chuẩn bị lên đường nào!"



Đại hán cách hắn gần nhất, tên gọi là Hô Diên Hỏa, trên giang hồ cũng nổi danh với biệt hiệu Phích Lịch Hỏa, xuất thân trong thế gia quan quân, sau gặp đại biến, trở thành nghèo đói, đành đi học làm bánh nướng, bán qua ngày. Sau này ra nhập quan quân, cũng làm được một chức vị, nhưng là sau này nhận lệnh triều đình, dẫn quân đi tấn công Cự Sơn, bị Vưu Dũng đánh bại rồi bắt, cực khổ khuyên hắn ra nhập.