Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 73 : Hành vi chính nghĩa (4)

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Thiếu nữ trong lòng kinh hãi, run giọng nói:



"Ngươi là ai, vào trong này làm cái gì?"



Nguyệt nương liếm môi, cười nói:



"Ta không phải người, là quỷ giống ngươi, vào trong này, là để bắt ngươi!"



Lời còn chưa dứt, nàng liền đã phi thân vọt tới, hai tay trắng như ngọc vung lên, chộp tới chỗ thiếu nữ!



Thiếu sợ hãi hét lên một tiếng, xoay người trốn đi, nhưng bay ra chưa được vài thước, đã bị Nguyệt Nương đuổi kịp, tay chém xuống chụp được bả vai của nàng, dùng sức một cái, liền chế trụ hai tay của nàng, xuất ra dải lụa trói lại, dẫn thiếu nữ khóc sướt mướt theo, bay trở lại phòng ngồi xuống trên xà nhà, cúi đầu nhìn đầy vẻ hưng phấn chủ nhân phía dưới đại triển thần uy, mạnh mẽ đùa giỡn đến độ khiến Trường Bình công chúa chân tay rã rời.



Trường Bình công chúa hét lên một tiếng, hai tay run rẩy nắm chặt hai vai Lý Tiểu Dân, sau đó liền bất tỉnh, Lý Tiểu Dân ngẩng đầu, ở trong lòng gọi Nguyệt Nương:



"Dẫn loại biến thái kia lại đây cho ta!"



Thiếu nữ quỳ trước giường khóc sướt mướt, hai tay bị trói ra sau lưng, không thể cử động, trong lòng hoảng loạn không thôi, tràn ngập sợ hãi đối với thiếu niên trần truồng đang ôm cô gái giở trò trên giường.



Lý Tiểu Dân nhìn thiếu nữ phía dưới mảnh mai tội nghiệp, có chút ngẩn ra, không ngờ kẻ điên rình coi này lại còn trẻ đẹp như thế, khiến người khác phải thương tiếc.



Hai thiếu nữ ở trên giường, đã bị hắn làm cho ngất đi, cũng không sợ các nàng nghe thấy. Lý Tiểu Dân mày kiếm nhướng lên, chính khí lẫm liệt trách cứ:



"Ngươi cô gái này, thân là nữ hài tử, như thế nào lại có thể rình coi người khác làm việc! Nếu thật sự tò mò, lẽ nào không thể tự mình đi làm sao?"



Thiếu nữ thẹn đến độ muốn chui xuống đất, chỉ lo khóc nức nở, cũng không nghe được câu hỏi kế tiếp của Lý Tiểu Dân về lai lịch của nàng.



Nguyệt Nương đứng phía sau hắn, phụ trách việc trông coi nàng, đưa tay ấn đầu nàng xuống một cái, quát lớn:


"Nếu là như vậy, ngươi là muội muội của ông ngoại ta, cô của mẹ ta, cũng là… bà cô của ta?"



Đại Nhi nghe được thân thể mềm mại chấn động kịch liệt, trợn mắt nhìn công chúa trước mặt, nghĩ đến nàng chính là cháu ngoại của ca ca mình, lại bị nàng nhìn thấy bộ dạng bản thân như vậy, không khỏi xấu hổ đến cực điểm, che mặt khóc rống lên.



Nàng ở mặt dưới khóc, Lý Tiểu Dân ở mặt trên cũng đã tới cực hạn, kêu lên một tiếng đau đớn, nằm úp trên thân thể nàng, thân thể như hổ chấn động mạnh, đánh mạnh vào khiến thiếu nữ lần nữa thấp giọng kêu thảm.



Trường Bình công chúa sau khi kinh ngạc, phục hồi tinh thần lại, hầm hừ kéo Lý Tiểu Dân xuống, cấm hắn làm động tác lỗ mãng đó với trưởng bối của mình, sau đó ôm Đại Nhi vào trong ngực, vỗ về an ủi, nhìn bộ dạng bất lực cô độc của nàng, cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.



Nguyệt Nương cũng gây ngạc nhiên, vội vàng bổ cứu, ghé vào bên người Đại Nhi, dạy nàng nói: bởi vì bị nhốt ở chỗ này đã lâu, để đầu thai, không thể không dùng một pháp thuật tình cờ có được khiến thân thể Tiểu Dân Tử sống lại, cùng mình giao hợp, ngoài việc đoạt được nguyên dương, còn trợ giúp mình tu luyện. Ai ngờ Tiểu Dân Tử sau khi hợp hoan cùng công chúa lá ngọc cành vàng, tiên lực tăng mạnh, ngược lại áp chế linh lực của Đại Nhi, bởi vậy mới có một màn đè nàng xuống trừng phạt.



Lúc này, Đại Nhi cũng xác thật đã cảm nhận được uy lực nguyên dương của Tiểu Dân Tử, trên dưới linh thể, phát nhiệt từng trận, làm cho linh lực của nàng tăng gấp bội, không khỏi vừa mừng vừa sợ, đối với Lý Tiểu Dân đoạt đi thân xử nữ của mình, cũng đã không còn thống hận nữa.



Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của Nguyệt Nương, Đại Nhi lòng mang sợ hãi dựa theo lời nàng nói, máy móc đọc theo một lần, sau đó rúc vào trong lòng Trường Bình công chúa sụt sùi khóc, trong lòng sống lại cảm xúc vui sướng cùng xúc động khi gặp lại người thân.



Trường Bình công chúa cũng không nhịn được ôm nàng khóc rống lên, đối với bà cô của mình những năm gần đây trải qua bi thảm thương xót không thôi, cũng tha thứ chuyện nàng làm với Tiểu Dân Tử này, trong lòng ngược lại mơ hồ cảm kích, nếu nàng không có pháp thuật như vậy, bản thân làm sao có thể làm chuyện vui sướng như vậy cùng Tiểu Dân Tử chứ?



Các nàng ở trên giường ôm nhau trò chuyện rất hào hứng, Lý Tiểu Dân một bên lại cảm thấy không có gì thú vị, liền ôm Thính Cầm vào trong ngực, hôn tùy tiện khắp thân, để nàng ngồi trong lòng giao hợp cùng mình. Ngực trần dán chặt vào lưng của lõa nữ, hai tay vuốt ve từ trên xuống dưới, ngoài vui mừng còn có chút tự đắc.



Thính Cầm mỹ mục mê ly, nhìn hai mỹ nữ trần như nhộng ngồi một bên thì thầm to nhỏ sợ hãi than, nghĩ đến ngoài ra còn có mẹ của nữ hài, cũng chính là cháu gái của thiếu nữ kia, đã cùng thiếu niên ôm mình có quan hệ thân mật, quan hệ hỗn loạn như vậy, phép toán này nên tính như thế nào?



Nàng cúi đầu, len lén thở dài một tiếng, quyết định kín như miệng bình, có chết cũng không thể nói ra chuyện Tiểu Dân Tử và Tần quý phi, chỉ khiến hai cô gái thêm phiền não.



Nhưng Lý Tiểu Dân thật ra ngay cả một điểm băn khoăn như vậy cũng không có, hắn là thanh niên tuân thủ pháp luật, hễ là nữ tử cùng hắn có quan hệ huyết thống trong ba đời bị pháp luật nghiêm cấm kết hôn, cho dù là chị họ em họ, hắn đều sẽ không có một nửa điểm suy nghĩ sai lệch, về phần mỹ nữ và mình không có quan hệ huyết thống, dưới sự cổ vũ của án lệ điển hình kia, hắn sẽ không ngu đến độ buông tha cho dù chỉ là một người!



--- ---------



Chú thích: - Lâm Đại Ngọc: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.