Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 94 : Giám quân ở phía Tây (1)

Ngày đăng: 20:18 19/04/20


Trong phủ Thái tử, sau một thời gian dài yên lặng, đã nghênh đón một vị khách.



Vốn trong phủ Thái tử cũng có Mã doanh môn, nhưng do Hoàng thượng hạ thánh chỉ, muốn Thái tử Lý Chiêu cùng huynh đệ Lý Hú của hắn đều phải đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm của mình, không còn người nào có dũng khí kháng chỉ như trước nữa. Người đến lần này, cũng là phụng theo ý chỉ của hoàng hậu, tới gặp Thái tử.



Thân là An Nam bá tước, sự phô trương của Lý Tiểu Dân đã không giống lúc xưa, một đội xe ngựa thật dài, tiền hô hậu ủng, rồng rắn đi tới trước phủ Thái tử, Lý Tiểu Dân xuống xe ngựa, đột nhiên nhìn thấy một vị thiếu niên, mặc long bào Thái tử, đang đứng đợi trước cửa, tiếp đãi bản thân long trọng như vậy, khiến hắn không khỏi cực kì hoảng sợ, vội tiến lên trước vài bước, quỳ gối hành lễ.



Lại nói tiếp, hắn cũng không muốn khấu đầu trước nam nhân, nếu là khấu đầu trước nữ nhân, tương lai lên giường còn có thể đòi lại, còn nếu là khấu đầu trước nam nhân, tương lai làm thế nào đòi lại đây? Có điều ở trước mặt người này, Lý Tiểu Dân thật sự là thẹn trong lòng, mới đi ra khỏi cung sau khi làm với mẹ hắn, lại còn có chuyện trước đó với tỷ tỷ hắn, cộng thêm cả Thái tử phi Vi Thị, bây giờ cho dù dập đầu mấy cái với hắn, cũng chỉ là trả nợ cho hắn, nếu không sẽ khiến trong lòng Lý Tiểu Dân bất mãn.



Nhưng Thái tử Lý Chiêu lại cả kinh, vội bước lên trước đỡ lấy cánh tay Lý Tiểu Dân, kiên quyết không cho hắn bái lạy, hoảng sợ nói: "Lý tướng quân không cần đa lễ, mẫu hậu vừa rồi đã hạ chỉ, nói là Lý tướng quân có công lớn với đất nước, chúng vương công cần phải kính trọng nhiều hơn, mặc kệ là người nào, cũng không cần hạ bái. Tiểu vương thật sự không dám nhận đại lễ của Lý tướng quân!"



Lòng Lý Tiểu Dân chợt hiểu ra, vậy theo như Lý Chiêu nói, không phải cúi lạy nữa, trong lòng thầm nghĩ: "May mà đại mỹ nhân còn có trái tim, biết ta lạy ngươi một lạy, hóa ra cha nuôi lạy con mình, sợ ngươi bị sét đánh!"



Lý Tiểu Dân vốn là trời sinh lương thiện, nhìn thiếu niên gầy yếu này, lập tức liền có cảm giác hợp ý, đối với chuyện hắn may mắn thoát được một hồi sét đánh, âm thầm vui mừng thay hắn không thôi.



Hai người làm lễ đã xong, cùng nhau bước vào phủ Thái tử.



Ngồi trong thư phòng của Thái tử, Lý Tiểu Dân tùy tiện nói nhảm vài câu với hắn, nghiêm mặt khuyên nhủ:



"Thái tử điện hạ, vốn là việc này ta không định nói, có điều vì nương nương đã có chỉ, vi thần cũng chỉ đành lớn gan góp ý: Loại sách cấm này, bình thường xem một chút thì tốt, nếu quá mê muội trong đó, sẽ đánh mất ý ban đầu của người viết sách!"



Sắc mặt Lý Chiêu ửng đỏ, vâng vâng dạ dạ. Hắn vốn tính tình nhu nhược, cho dù là khuyên can của bề tôi, cũng không dám bác bỏ.




Thái tử phi ừm một tiếng, nhanh chóng đắm chìm trong nụ hôn say mê nồng nhiệt của hắn. Cảm giác đôi ma thủ của hắn, đang vuốt ve khắp người mình, thân thể không khỏi nóng như lửa, nhào vào lòng hắn. Rốt cuộc chẳng còn tia khí lực nào để trốn chạy nữa.



Lý Tiểu Dân ngẩng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, cảm thấy thời gian rất gấp gáp, không nên nhiều lời, liền ấn ngã nàng lên bàn trang điểm, xé toạc quần áo nàng, mạnh mẽ đâm vào trong ngọc thể nàng.



Cảm nhận được vật cứng của hắn dùng sức chạy nước rút trong cơ thể mình, Thái tử phi mặt đỏ ửng, nắm cánh tay Lý Tiểu Dân, run giọng nói: "Tiểu Dân Tử, không nên làm ở chổ này, chúng ta lên giường đi thôi!"



Lý Tiểu Dân chẳng thèm để ý, hung hăng phát tiết một trận trong ngọc thể nàng, sau đó mới ôm lấy thân thể mềm mại của Thái tử phi, vừa đi, vừa ôm eo thon lắc lư của nàng, chậm rãi đi tới giường lớn.



Trên giường thơm mà Thái tử phi ngủ mỗi ngày, Lý Tiểu Dân cùng Thái tử phi sớm nắng chiều mưa, kịch liệt giao hoan. Cho đến khi khiến hơi thở nàng trở nên yếu ớt, mới mây tạnh mưa tan, ôm lấy thân thể mềm mại thon dài trần như nhộng của nàng, ở trên giường tơ ngửa cổ thở dốc.



Thái tử phi nghỉ tạm một lúc, miễn cưỡng có chút khí lực, ngẩng đầu nhìn thiếu niên thanh tú còn nhỏ hơn mình hai tuổi, nhớ tới bản thân thân phận cao quý, lại cùng hạng cung nô thấp hèn có duyên hợp thể, không khỏi xấu hổ, giơ tay ngọc lên, vuốt ve hai gò má Lý Tiểu Dân, dịu dàng nói: "Tiểu Dân Tử, vừa rồi ngươi có sung sướng không?"



Trong giọng nói, mang theo một tia hờ hững mà uy nghiêm. Lý Tiểu Dân cũng không có chú ý, chỉ biết thở hổn hển, gật gật đầu.



Thái tử phi trầm giọng nói: "Hôm nay Bổn vương phi tâm tình rất tốt, để ngươi chiếm tiện nghi, chỉ có thể nói là nghiệt duyên kiếp trước. Từ nay về sau, ngươi hết thảy phải nghe lời Bổn vương phi, Bổn vương phi có triệu tới, thì ngươi phải theo truyền mà đến, biết rồi chứ?"



Lý Tiểu Dân nghe thấy liền ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nhìn thoát qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi trầm xuống, biết nàng không phải đang nói giỡn, trong lòng không khỏi thầm tức giận, vuốt ngọc nhũ nàng, giả vờ cười nói: "Vương phi nương nương, ta nơi này có chút ẩm ướt, nhờ nàng liếm sạch cho ta, ta liền nghe lời nàng!"



Cảm giác tay hắn vuốt ngọc thể mình mà không hề cố kỵ, Thái tử phi trừng mắt to kinh ngạc, cúi đầu nhìn ngón tay hắn đang chỉ vào hạ thể mình, không khỏi đại xấu hổ, đè đầu Lý Tiểu Dân, hung hăng véo tai hắn, thấp giọng quát: "Tiểu nô tài, ngươi nói cái gì?"