Nhặt Được Cúc Thái Lang

Chương 21 :

Ngày đăng: 03:07 19/04/20


Đứa bé giương to đôi mắt to còn ngấn nước mong ngóng nhìn hắn......



Nhìn đôi mắt to long lanh ánh nước, Diệp Tiểu Sam tim lập tức hòa tan......



“Cục cưng,có phải đói bụng rồi không?Ánh mắt đáng thương quá ah.”



—- Cái gì đáng thương,người xấu xí này có hiểu gì là cửa sổ tâm hồn không?



—–Bổn đại thần đây ánh mắt là”Hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang” đấy!



Vân Du công tử mở miệng tức giận mắng,nhưng phát giác thanh âm của mình bật ra lại là “y y a a”,không nén nỏi thấy vọng đáy lòng mắng to Thiên đế!



—–A a a! Thối Thiên đế! Hạ phàm thì hạ phàm,ông lại biến Bách Hoa đại thần ngọc thụ lâm phong thành trẻ nít nhỏ,ông không phải chủ tâm hãm hại bổn đại thần cua không được các nữ tử chứ?



—–Thối Thiên đế!Thiên đế đáng chết!



—–Ta muốn nói di mẫu (là dì) bỏ ông!Đày ông đến lãnh cung!



Diệp Tiểu Sam thấy đứa bé kích động a a kêu loạn,nước miếng chảy đầy miệng,lập tức bối rối nói “Ai ya,cục cưng chảy nước miếng.”



Vân Du công tử nghe thấy nổi trận lôi đình!



—–Có lầm không? Ta đường đường đệ nhất mỹ nam tử sao có thể chảy nước miếng?



“Đừng sợ,ta giúp con lau sạch sẽ nha.” Diệp Tiểu Sam vội vàng dùng ống tay áo cẩn thận lau khóe miệng đứa bé.



—–A a a! Tiểu tử thúi,không được dùng y phục vô cùng bẩn của ngươi đụng và miệng ngọc đại thần ta!



Vân Du công tử liều mạng lắc đầu.



Nhưng mặc kệ y cố gắng giãy dụa thế nào,vẫn bị nam nhân”kiên nhẫn” lau miệng khô ráo sạch sẽ.



Vân Du công tử giận đến thiếu chút nữa thở không nổi.



Thấy khuôn mặt đứa bẻ đỏ bừng,Diệp Tiểu Sam cho rằng nó hẳn đói bụng lắm,nên lo lắng ôm lấy đứa bé chạy vào trong nhà ——



“Cục cưng ngoan,ta sẽ cho con bú sữa mẹ.”



Nghe được hai chữ bú sữa mẹ,Vân Du công tử nhất thời yên tĩnh lại.



——Ừh,bụng của y quả thật có chút đói.



——Không lẽ uống thứ y thường dùng trên Thiên giới ”Vân Sơn tiên nãi” sao.



Chẳng những có thể bổ khí huyết,còn có thể dưỡng nhan mỹ dung.



Thấy đứa bé yên tĩnh lại,Diệp Tiểu Sam mừng rỡ nói “Quả nhiên cục cưng đói bụng rồi,nghe có sữa uống liền hết ầm ĩ.Yên tâm,ta nhất định sẽ cho con ăn no ăn no.”
——Một đêm đại kê kê của Bổn đại thần ngự mười tám nữ tử,không phải cái dạng người xấu xí ngươi có thể sờ loạn!



——Mau dừng tay! Nếu không bổn đại thần sẽ chém đứt đôi sắc trảo của ngươi đấy!



Đáng tiếc Diệp Tiểu Sam đang chìm đắm trong vui vẻ,hoàn toàn không phát giác đứa bé giận sôi lên!



“Diệp gia có hậu rồi! Diệp gia có hậu rồi! Cục cưng,sau này ngươi chính là con ta,ta chính là phụ thân của ngươi!” Diệp Tiểu Sam vừa xoa tiểu kê kê của đứa bé, vừa cười khúc khích nói.



A a a! Ai là…nhi tử của ngươi?



—–Bổn đại thần mới không loại phụ thân quái dị như ông!



—–Không nên chảy nước miếng ngó đại kê kê tôn quý của bổn đại thần ah!



“Đúng rồi,phụ thân còn phải đặc tên cho cục cưng! Ừh...... tên gì nghe mới hay đây?”



Diệp Tiểu Sam từ nhỏ tới lớn đều sống trong núi,cũng không được học hành đàng hoàng,chữ không biết mấy từ,vắt hết óc mới nghĩ tới một cái tên “A,có rồi! Cục cưng nằm trên hoa cúc thật lớn đến,hay gọi là Diệp Đại Cúc đi!”



Diệp,Đại,Cúc?



——A a a! Cứ để cho bổn đại thần chết đi!



Nghĩ đi hắn là Bách Hoa đại thần tuấn mỹ vô song,Vân Du công tử phong lưu phóng khoáng lại bị đặt cái tên bỏ đi này,nếu như để những thần tiên khác biết,chắc chắn sẽ cười đến chết thôi?



——Không được! Chết cũng không muốn!



Vân Du công tử hai mắt phun ra lửa giận,vô cùng hung ác rừng mắt nhìn!



“Woa,cục cưng ánh mắt tràn đầy vui mừng kìa,nhất định rất thích cái tên này đúng không!” Vui mừng sao?



—–Người quái dị này mù mắt chó rồi sao?



——Bổn đại thần đây ánh mắt chính là tràn đầy “Oán niệm” đấy!



“Hi hi,nếu cục cưng đã thích cái tên do phụ thân đặt,thôi thì phụ thân đặt thêm nhủ danh cho con.Ta trước kia nghe qua gia gia con kể chuyện Đào Thái Lang,đứa bé đó từ trong quả đào chui ra,con thì từ trong hoa cúc chui ra,phụ thân sau này sẽ gọi con là Cúc Thái Lang,thế nào!” Diệp Tiểu Sam phấn chấn gọi “Cúc Thái Lang! Cúc Thái Lang!”



Cúc,Thái,Lang?



—–A a a! Không nên a a a!



—–Để cho ta chết cho rồi!



Đáng thương Vân Du công tử tâm cao khí ngạo,bởi vì chịu liên tục đả kích tàn khốc,hai mắt nhắm lại “đùng” một cái hôn mê bất tỉnh!



………