Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 107 : Hôn một cái, cho mười lượng (13)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


“Là ai không có mắt vậy? Không thấy điện hạ và các vị đại nhân đang uống rượu bên trong sao? Còn không mau đuổi đi.” “Nhị Bảo công công, chờ một chút.” Hạ Sơ Thất nghe được đó là giọng nức nở của Cố A Kiều, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Nàng khẩn trương nhìn Triệu Tôn, thỉnh cầu: “Gia, nàng ấy là bạn ta, sợ là có chuyện gì



tìm ta.”



“Để nàng ta vào.” Triệu Tôn trầm giọng nói.



Khi Trịnh Nhị Bảo đáp lời,2cánh cửa nhỏ bị đẩy ra, Cố A Kiều kinh hoàng lao vào tới, vịn cánh cửa nhỏ, còn chưa nói gì thì nước mắt đã rơi lã chã. “Sở Thất, giúp muội...” Nàng ấy vốn là một mỹ nhân, mặc váy hoa văn như ý ôm lấy ngực, eo nhỏ như thể vừa ôm là đứt, môi đỏ như son, hàng lông mày mảnh khảnh chau vừa đủ, vừa có vẻ nhu nhược đáng thương, lại tự sắc mê người. Mấy người đàn ông cũng sửng sốt8nhìn hết vào nàng ấy.



Xem ra đàn ông đều thích kiểu xinh đẹp yêu kiều thế này nhỉ? Hạ Sơ Thất nhìn mấy người bọn họ, trong lòng cảm thán, nhìn về phía Cố A Kiều.



“A Kiều, chuyện gì xảy ra vậy, muội đừng khóc, cứ từ từ mà nói.” Ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy cửa phòng, Cổ A Kiều kích động đến mức đứng không vững.



“Sở Thất, vừa rồi muội không cẩn thận đánh rơi túi tiền nương để lại cho muội xuống nước rồi.6Đều tại muội không cẩn thận, hu hu. Đều do muội không cẩn thận, nếu không tìm thấy nó thì muội theo nó luôn cho xong...”



Từng giọt nước mắt đọng trên khuôn mặt trắng nõn, là đàn ông thì ai cũng đau lòng. “Điện hạ.” Hạ Thường ở Hoàng thành thường thấy mỹ nhân nhưng cũng phải ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía Triệu Tôn, biện hộ cho nàng ấy: “Nhìn vị cô nương này lo lắng như thế, hay là dừng thuyền lại một chút?” “Đúng3thế, điện hạ, lời này của Tử Tô rất đúng.” Có người tán thành. Đôi mắt Hạ Sơ Thất nheo lại, xoa xoa sống mũi, thấy mấy người đàn ông vội vàng, chỉ muốn nhảy vào nước với túi tiền thì trong lòng biết không cần lo lắng cho túi tiền của A Kiều nữa rồi. Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này vốn nên do đàn ông làm. Nhưng mà nàng cũng coi như đã nhìn ra được, cô nương là phải dịu dàng đáng thương như5A Kiều, kiểu người hồng nhan họa thủy điển hình, lại kèm theo khí chất hồ ly tinh. Nếu tính tình như nàng, lời nói có thể sặc chết người, thì dù có đẹp đến mấy cũng không khuynh thành được.




“Trần Cảnh”



Im lặng hồi lâu, Triệu Tôn mới gọi một tiếng. “Vâng.” Trần Cảnh không nhiều lời, hiểu ý đi nhanh ra ngoài khoang thuyền. Vẫn giống như hôm qua, mắt y liếc cũng không liếc nhìn Cổ A Kiều lấy một cái, khiến Hạ Sơ Thất cũng bội phúc y.



Trần Cảnh đi với túi tiền lên, nhưng Triệu Tôn cũng không có ý dừng thuyền. Hắn nhíu mày, nháy mắt ra hiệu cho Trịnh Nhị Bảo. “Dẫn cô nương này đi.” Trịnh Nhị Bảo đáp lời, định tới “mời” Cổ A Kiều. Nhưng A Kiều vừa rồi còn giàn giụa nước mắt, giờ lại thản nhiên hào phóng làm một lễ phục thân, nói với giọng dịu dàng hiểm có: “Dân nữ cảm ơn điện hạ thương cảm. Nhưng lòng A Kiều mang ơn lại không có gì báo đáp. Nay gặp điện hạ đang mở tiệc chiêu đãi khách quý, A Kiều muốn ngâm xướng một khúc để báo đáp ân đức điện hạ, thứ hai là cảm tạ chư vị đại nhân rủ lòng thương xót, kính xin điện hạ ân chuẩn.”



Hạ Sơ Thất híp mắt.



Cổ A Kiều này đúng là người biết ăn nói.



Tuổi nhỏ, lại không rụt rè trước mặt Tấn Vương gia và các quan lớn, còn đẹp như vậy. Hạ Sơ Thất chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung nàng ấy: Không phải kẻ tầm thường.



Đương nhiên mắt Hạ Sơ Thất cũng không kém, đôi mắt tỏa sáng khi A Kiều nhìn Triệu Tôn sao tránh được mắt nàng? Hơn nữa từ lúc gặp được Triệu Tôn trên đường dịch trạm, nàng ấy đã nói với Hạ Sơ Thất rằng nàng ấy thật sự nghiêng ngả vì phong thái tuấn lãng đàn ông của Triệu Tôn.



Nhưng mà nàng cũng có thể nhìn ra được, A Kiều này không phải một cô gái nông cạn. Có lẽ là nhìn thấy nàng và Triệu Tôn ở bên nhau, lại biết quan hệ của bọn họ rồi, nên ánh mắt mềm mại đáng yêu đó không hướng về Triệu Tôn nữa, mà thi thoảng bay về phía Hạ Thường, như đượm đôi chút ái mộ.
Nhưng mà nàng cũng có thể nhìn ra được, A Kiều này không phải một cô gái nông cạn. Có lẽ là nhìn thấy nàng và Triệu Tôn ở bên nhau, lại biết quan hệ của bọn họ rồi, nên ánh mắt mềm mại đáng yêu đó không hướng về Triệu Tôn nữa, mà thi thoảng bay về phía Hạ Thường, như đượm đôi chút ái mộ.



Nàng không lên tiếng, xem Triệu Tổn định xử lý thế nào. Sắc mặt Triệu Tôn thản nhiên, khóe môi hơi cong nhìn không rõ tâm trạng, chỉ nói một chữ:



“Chuẩn” Cổ A Kiều lập tức nín khóc, mỉm cười, “Vậy dân nữ xin được bêu xấu, chỉ mong không làm bẩn tai của điện hạ và các vị đại nhân.” Sau đó, nàng ấy lui ra, cầm một cây tỳ bà tùy thân tới, thẹn thùng e lệ xoay người cúi chào, lúc này mới ngồi vào chiếc ghế con cạnh cửa mà Nguyệt Dục đã sắp xếp cho nàng ấy, điều chỉnh mấy âm, rồi khẽ cúi người gầy một tiếng, làm cho mấy tên đàn ông sáng mắt lên, ngay cả Hạ Sơ Thất cũng thể. Phải thừa nhận rằng trước mặt đàn ông, A Kiều lại đẹp hơn mấy phần. Vẻ đẹp của nàng ấy khác với Nguyệt Dục.



Nguyệt Dục đẹp quá đoan chính, cũng có vẻ chất phác. Còn Cổ A Kiều lại đảm đương nổi chữ “kiều” đó, trời sinh đã mang vẻ quyến rũ nóng bỏng của hồ ly. Nói khó nghe hơn một chút là đàn ông nhìn thấy sẽ không muốn thăm dò nàng là người như thế nào, mà chỉ nghĩ đến bốn chữ “vui vẻ trên giường” trước tiên.



Nàng đang suy tư thì Cổ A Kiểu đã ngấn giọng lên hát.



“Bích Vân thiện, hoa cúc ở, gió tây luôn. Nhận bắc bay về phương nam. Ai ngờ được rừng nhuộm sương đắm say? Luôn làm người rơi lệ...”



Hạ Sơ Thất không hiểu âm luật, nhưng đã từng nghe mấy câu này, đó là lời trong “Tây Sương ký”. Nói thực, nàng còn không biết Cố A Kiều là con gái của một ông chủ bán thuốc mà lại biết đàn biết hát, còn hát hay đến mức nàng không biết thưởng thức mà cũng có thể nghe ra câu chuyện đau khổ giữa nam và nữ.



“Ai ngờ được rừng nhuộm sương đắm say? Luôn làm người rơi lệ... Hay!”



Mấy vị đại nhân trầm trồ khen ngợi không thôi, giống như đang so xem ai có giọng to hơn vậy, cả một đám bắt đầu khoe khoang, thay đổi thái độ, trông chẳng khác gì những tên vì nụ cười giai nhân mà nguyện dâng lên số tiền lớn để mượn gió hái trăng. Nhưng mà nàng đoán cả đám này đều là tính chó hình người. Nếu không phải đang ở trước đám đông, chỉ e là họ đã sớm nuốt Cố A Kiều vào bụng rồi, còn nghe hát cái khỉ gì nữa?



Chảo long nhãn hạt sen nguội thì không ngon nữa đâu.”