Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 110 : Thuốc hổ lang (2)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Hạ Sơ Thất lùi về sau một bước, “Đừng, lần trước nói mang đồ tốt, đồ không thấy đâu mà lại bắt ông đây, oán khí lần đó còn chưa biến mất đâu. Ngài đừng mang thêm thứ2gì tốt cho ta, cũng đừng nhắc với ta, vẫn nên suy nghĩ 1 lát nữa vào cung gặp Đông Phương yêu nghiệt thì nên giải thích với Hoàng để chuyện của Phạm Tòng Lương đi.”



“Đúng vậy, nàng8không nhắc tới thì bổn vương cũng quên mất.”



Khóe môi Triệu Tôn cong lên, vỗ vào mặt nàng.



“Chuyện này xem như bổn vương cứu nàng một mạng, nàng phải đền bù tổn thất bao nhiêu bạc đây?”



“Xí, còn6không phải vì ta giúp chàng sao? Bớt lừa bạc của ta đi.” Hạ Sơ Thất liếc mắt một cái, thấy Trịnh Nhị Bảo đứng đó không xa xoa xoa hai tay đợi, khuôn mặt méo mó lại3không dám tới giục, có chút ngượng ngùng mà đẩy hắn xuống. “Được rồi, đừng ba hoa nữa. Mau đi đi, ở dưới kia có nhiều người đợi chàng lắm đấy. Nếu để bọn họ biết, Tấn Vương5điện hạ anh minh thần võ của chúng ta không để ý chúng thần đợi chờ, còn ở đây ôm phụ nữ thì sẽ cười rụng răng mất.”



“Nàng là nữ sao?” Triệu Tôn nhướng mày, “Hơn nữa, để bọn họ đợi chút thì có gì đâu?” Hạ Sơ Thất nghe hắn nói thế liền hiểu.



Tấn Vương điện hạ cũng không phải vì nàng mới ở đây bày trò nhi nữ tình trường, mà là vừa về kinh sư nên muốn ra uy với những văn võ bá quan đó? Cũng đúng thôi, nhân vật cấp quan trọng luôn có quyền già mồm cãi láo, hắn càng không vội đi xuống thuyền, càng làm những người kia thấp thỏm lo âu, cũng càng khiến bọn họ kiêng kị hắn nhiều hơn.



Đạo quan trường, đạo binh gia, phúc hắc, mặt dày, hiểu nhân tâm, vị “Vương gia để tiện” này mới hai mươi bốn tuổi nhưng đã có thể nắm được hết. Điều này làm người đến từ xã hội hiện đại như nàng, tiếp nhận rất nhiều tư tưởng giáo dục hiện đại cũng phải bội phục hắn. Đồng thời cảm thấy thua trong tay hắn cũng không hề thiệt thòi. Nàng nghĩ ngợi, mấp máy môi cười hỏi, “Vậy được rồi, có muốn lại hôn cái nữa không?” Triệu Tôn bị nàng chọc cho vui vẻ, “Hả, vì sao A Thất lại chủ động như thế?”



Hạ Sơ Thất cười thân mật tới gần, mở một tay ra, “Diễn viên đóng kịch thân mật, dựa vào trình độ thân mật không giống nhau mà mỗi lần thu phí năm mươi đến hai trăm lượng. Điện hạ, xin hỏi chàng muốn ôm ấp, hay muốn chàng chàng ta ta?”



Triệu Tồn kéo nàng qua, cúi đầu hôn lên môi nàng.



“Có những phục vụ khác không?”
“Vậy các ngươi xưng hô với các nàng thế nào?” “Trước mặt thì chúng ta phải gọi các nàng một tiếng phu nhân. Ba vị đằng thiếp đó chúng ta không chọc được, cũng không có cách nào tiễn đi được.”



“Như thế nào là không có cách nào tiễn đi được?” Hạ Sơ Thất tò mò hỏi.



“Trước kia nhiều người tặng thị thiếp cho gia, hầu như có thể đánh và đuổi đi, chỉ có ba vị này đều là người trong ba gia đình được chỉ hôn cho gia. Một người Đông Phương gia, một người Tạ gia, một người Ngụy gia. Tuy nói đều là thứ nữ, nhưng dù gì cũng là con gái ruột của người ta, gia cũng không thể không cho họ mặt mũi.”



Thì ra là thế.



Hạ Sơ Thất “à” một tiếng, cười không nói gì. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa đi vào Kim Xuyên Môn.



Là Để đồ nên kinh sư có nét đặc sắc khác với các thành trấn mà trước đó Hạ Sơ Thất từng đi qua. Hôm nay còn có tuyết lớn rơi trên kinh sư, Kim Xuyên Môn tuyết trắng bao phủ, nguy nga cao lớn, đủ loại người hối hả nhộn nhịp vẩy nước quét nhà trên đường cái để nghênh đón Tấn Vương điện hạ chiến thắng hoàn triều. Các cửa hàng san sát, bán vải, bán kẹo, bán trà, quán cơm, tửu lâu, rực rỡ muôn màu, từng cửa hiệu liên tiếp nhau. Trên đường cái người qua lại như thoi đưa, khắp nơi đều hiện ra cảnh phồn hoa thịnh thế.



Có Tiểu Phương Tử nên xe không phải đi vòng vèo mà tìm được ngay Tế Thế Đường của cữu cữu Cố A Kiều mở. Đúng như lời Cố A Kiều kể trước kia, Tế Thế Đường nằm ở phố Kê Nga không xa hoàng thành, mở cửa hàng to, chiếm khoảng năm sáu gian mặt tiền. Từ cửa nhìn vào có thể thấy được dòng người qua lại rất đông. “Sở Thất, đây chính là dược đường của cữu cữu.”



Cổ A Kiều lần đầu vào kinh sư nên vô cùng hưng phấn, vỗ cánh tay Hạ Sơ Thất, chỉ vào tấm biển “Tế Thể Đường” và biển hiệu “Hành y cứu người”, đôi mắt hạnh xinh đẹp như muốn ngập nước.



“Không tệ, nhìn rất lợi hại.” Vì phối hợp tâm tình của nàng ấy nên Hạ Sơ Thất nói vài câu dễ nghe. Chỉ có Lý Mạc vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt có phần không kiên nhẫn.



Lão Cổ dẫn đầu đi trước tìm em trai vợ ông ta.