Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 113 : Thuốc hổ lang (5)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Có thể nhìn ra được, bởi vì những nữ nhân này không được sủng ái nên người làm trong phủ cũng không quá đón chào, địa vị còn không bằng cả Nguyệt Dục. Chỉ có điều, bọn họ ỷ vào bối cảnh của nhà mẹ đẻ, không ai dám



làm quá với bọn họ mà thôi. Nhìn tình hình này, Đông Phương Uyển Nghi nghiến2răng nghiến lợi.



“Ngươi, khinh người quá đáng!”



“Mặc dù Sở mỗ không biết như thế nào là khinh" Như phu nhân, nhưng Sở mỗ có một câu nhất định phải khuyên. Như phu nhân nóng tính quá, nếu thường xuyên nóng nảy dễ bị táo bón, miệng lưỡi đau nhức.” Hạ Sơ Thất đột nhiên mang dáng vẻ của người hành nghề y, cong khóe8môi, dáng vẻ đáng ăn đòn mà cười hì hì.



Người xung quanh cười phá lên.



Đông Phương Uyển Nghi giận run cả người, mãi sau mới nói được một câu.



“Ngươi cứ chờ đấy!”



“Sở mỗ không thẹn với lương tâm, dù ở trước mặt điện hạ hay trước mặt Đại đô đốc cũng thế. Chỉ có điều, ta là thầy thuốc nên tôn kính y đức6mà thôi. Còn nữa, Sở mỗ cũng khuyên Như phu nhân một câu, nếu việc nhỏ thế này mà nói với điện hạ và Đại đô đốc, chỉ sợ...”



Câu nói lấp lửng này, Đông Phương Uyển Nghi lập tức không nói nữa.
“Sở y quan, ngài không thể oan uổng cho ta được, ta chỉ là một nha đầu, chỉ tận tâm tận lực chiếu cố tốt cho gia, hầu hạ tốt cho gia, nào dám sinh ra tâm tư khác? Mấy năm nay, gia không chế nên giao chuyện hậu viện của ngài cho ta xử lý, mỗi người trong hậu viện đều là chủ tử của ta, Nguyệt Dục không đắc tội nổi, nếu những lời này của ngài truyền ra ngoài thì Nguyệt Dục sống sao nổi.”



“Ha ha...”



Hạ Sơ Thất cười khẽ, đi lên phía trước, đỡ nàng ta đứng lên, quan sát kĩ rồi nở nụ cười an ủi.



“Chỉ đùa chút thôi mà. Có gia che chở tỷ, ai có thể làm gì tỷ chứ?” Sắc mặt Nguyệt Dục cứng ngắc, cười khổ một tiếng, “Nguyệt Dục nói rồi, ta chỉ là một nha đầu, không được gia súng ai như Sở y quan, trong phủ này trên dưới mấy trăm miệng ăn, lời nói là dễ truyền linh tinh nhất, nếu bị người ta cắt lưỡi, Nguyệt Dục chỉ sợ không nuốt nổi cơm.”



Nàng ta nói nghiêm túc, Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm nàng ta, pha trò, “Đừng đừng đừng, sao Nguyệt đại tỷ lại nói thể chế, trong lòng Sở Thật thấy thật đau lòng. Con người là động vật mẫn cảm nhất, người khác thể nào ta không biết, chứ lòng ta sáng như gương vậy. Nguyệt đại tỷ là một người rất tốt với ta, ta nhất định sẽ nhớ kĩ tỷ” Dùng ngọ thiện mà Nguyệt Dục đưa tới xong, Hạ Sơ Thất bảo Lý Mạc ở trong phòng ngủ bù, còn mình thì tìm Mai Tử giúp đỡ, tới nhà bếp nấu thuốc, chờ buổi tối Triệu Tôn về tắm rửa. Trong phòng bếp, thỉnh thoảng có người ngó ngang ngó dọc nhìn nàng. Tò mò, đánh giá, ánh mắt gì cũng có, nhưng bọn họ không dám chủ động lại gần, chỉ lén liếc mấy cái rồi đi ra ngoài. Thậm chí có mấy tiểu nha đầu còn đi ra đi vào nhiều lần, cầm này lấy kia, trên mặt hiện rõ vẻ hứng thú với nàng, mà chỉ hứng thú vị trên người nàng có dán nhãn người mà chủ tử cưng chiều. “Ôi, làm gì thế, mùi gì thối thế!” Vừa lên sân khấu đã phải nói “ôi”, Hạ Sơ Thất không cần quay đầu lại cũng biết là Đông Phương Uyển Nghi. “Bái kiến Như phu nhân.” Mai Tử không thể so với Hạ Sơ Thất, vội vàng hành lễ.



“Nấu cái gì đấy? Thối quá vậy?” Đông Phương Uyển Nghi cầm khăn lụa thêu hoa che mũi, chán ghét phẩy phẩy.



Hạ Sơ Thất không ngẩng đầu, cũng không trả lời, coi ả như không tồn tại. Chỉ có Mai Tử lúng túng đáp, “Bẩm Như phu nhân, là thuốc mà Sở y quan nấu cho gia, dùng để chiều tắm.” Đông Phương Uyển Nghi khinh bỉ nhìn một cái, rồi đột nhiên nói với Mai Tử. “Ngươi đi xuống trước, ta có việc nói với Sở y quan.”



Mai Tử lo lắng nhìn Hạ Sơ Thất, phúc thân rồi ngoan ngoãn đi xuống. “Hừ!” Đông Phương Uyển Nghi thấy Hạ Sơ Thất không để ý đến ả thì hừ một tiếng, để hai thị nữ của mình lui xuống, nhìn nàng từ trên xuống dưới chút rồi hòa hoãn nói: “Sở y quan!” “Đông Phương tiểu thư, ngươi có việc gì?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu nhìn nàng. Đông Phương Uyển Nghi nhìn ra ngoài nhà bếp, đột nhiên cúi người xuống, giảm thấp giọng nói. “Nghe nói người từng hầu hạ gia, việc này có thật không?” Hạ Sơ Thất không ngờ ả đến để lắm chuyện, nhướng mày, lựa chọn không trả lời.