Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 117 : Thuốc hổ lang (9)
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
Tiếp theo là quần, từng cái từng cái ném thẳng đến chỗ Triệu Tôn ngồi, đến khi cái “bịt mắt” rơi vào chân hắn, một cái quần chống đạn” rơi vào bả vai hắn, nàng mới cười hì hì lộ đầu ra khỏi mặt nước.
“Ra bên ngoài chờ đi, chờ cô nương ta tắm xong sẽ ra ngoài tìm chàng tính sổ.” Người lớn mật như Hạ Sơ Thất chắc cũng khó tìm lắm.
Trong nước suối nóng hổi bốc hơi nghi ngút, sương mù2lượn lờ, nàng nói xong cũng không thèm nhìn khuôn mặt vạn năm không đổi của hắn đã xấu xí đen sì thế nào, chỉ ngâm một điệu dân ca, không hề cảm thấy không tự nhiên nữa, mà hoàn toàn bị cảm giác thoải mái ngâm trong nước nóng vây lấy.
“Ước ao, đố kị quá! Chàng làm Vương gia sướng thật đấy. Nếu như mỗi ngày ta được ngâm tắm một lần, sớm muộn gì cũng có thể biến thành Dương Ngọc Hoàn,8Triệu Phi Yến. Đúng rồi, gia này, có thể tìm được sữa bò không? Mỗi ngày ta ngâm sữa tươi, ngâm ba năm thì biết đâu Sở Thất sẽ có làn da như tuyết, trắng như sữa, chậc chậc, sướng!”
Nàng thoải mái nói, thở dài liên tiếp.
Nàng chưa bao giờ được tắm rửa thoải mái như thế, tuy rằng đây là nước mà Triệu Tôn đã ngâm qua, hơi gai người một chút, nhưng cũng may mỗi ngày hắn đều tắm nên không bẩn,6mà cảm giác tắm cùng người ta cũng khiến da nàng càng nóng hơn.
Sau thời gian uống hết ly trà, nàng mở mắt ra, từ trong ao nước nóng mê hồn tỉnh lại.
“Này, ta không có đồ mặc, mang một bộ đến đây đi.”
Triệu Tôn không nói gì. Nàng bơi qua bơi lại trong ao, nói, “Gia, tìm cho ta một bộ đồ đi.” Nhưng người kia vẫn không phản ứng, nàng buồn bực trợn mắt, “Mười lượng” Hắn rõ ràng là không thèm.
“Hai3mươi lượng.”
Hắn vẫn không để ý. “Ba mươi lượng, không thể nhiều hơn, cho chàng nữa thì ta không còn gì nữa.” Tên kia không nói gì nhưng lại đứng dậy, vòng ra khỏi bình phong, đi ra ngoài, lát sau, bóng người cao to vòng lại, tay cầm một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, mở rộng trước mặt nàng, nhìn nàng với ánh mắt thích thú.
“Lên đi, gia hầu hạ nàng mặc đồ.”
Gương mặt Hạ Sơ Thất co giật, cười vặn vẹo.5“Nam nữ thụ thụ bất thân, không được đâu, gia, ngài để áo ở đó là được rồi.”
“Hiếm khi gia muốn hầu hạ người, nàng đừng làm mất hứng của gia.” “Khụ, ta không quen hở mông trước mặt đàn ông. Như vậy rất bất nhã.” “Yên tâm, gia không xem nàng là phụ nữ..” Thấp giọng “mịa nó” một tiếng, Hạ Sơ Thất ngoi lên trên mặt nước, vì đang tức giận nên trông rất buồn cười. “Thế sao chàng hôn ta? Không lẽ chàng thích đàn ông à?” Triệu Tôn híp mắt, đặt áo bên cạnh rồi ngồi xuống ghế, “Không muốn? Thế thì ngâm tiếp đi!” Tên chết tiệt này! Đã chơi trò lưu manh rồi còn lừa bạc của nàng! Hạ Sơ Thất tức giận nghĩ, cảm thấy không thể chịu thua hắn được, cho nên động đậy đi về phía bể, nàng chắc hẳn không dám làm gì nàng, nàng càng thể hiện căng thẳng, tên chết tiệt này càng vui, nếu nàng mặt dày thì có thể hắn sẽ quay lưng bỏ đi. Nghĩ vậy, nàng nhếch môi, híp mắt, nàng phải vô lại hơn hẳn.
“Được, thể ta lên đây. Ta đếm đến ba là ta lên thật đấy nhé?”
Hắn không nói gì, khí lạnh trong mắt tăng lên.
“Đừng sợ, mặc dù thuốc gia khá nặng nhưng không ảnh hưởng gì đến cơ thể cả. Có điều, trong một tháng sau khi dùng thuốc, nếu như làm chuyện ấy thì sau này sẽ không cứng được.” Thấy mặt hắn ngày càng lạnh, Hạ Sơ Thất híp mắt cười, chọt vai hắn, “Đừng giận mà. Một tháng thôi, chuyện nhỏ ấy mà. Không lẽ chàng... Bây giờ đã muốn thu thêm vị phu nhân nào? Thế thì ngại quá, đành chịu khó qua tháng này rồi hẵng thu được không?”
“Sở Thất!”
Triệu Tôn gằn từng chữ.
Từ hôm ấy về sau, Hạ Sơ Thất không thấy Triệu Tôn. Mặc dù nàng vẫn ở trong nhĩ phòng của viện Thừa Đức, cùng một mái hiên với hắn, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi không như nhau. Lúc nàng chưa dậy hắn đã vào triều. Khi nàng đi nghỉ thì hẳn mới trở về. Nàng biết đến tình huống của hắn từ chỗ Mai Tử.
Có người bảo, Kim Vệ quân đã nhổ trại quay về triều, bọn họ đang đóng quân ở khu vực gần kinh sư, nên hằng ngày có rất nhiều chuyện quân sự cần phải lo. Mặt khác, bởi vì hắn chiến thắng trở về nên hôm nào cũng có tiệc, không thể tránh khỏi.
Nhưng Hạ Sơ Thất biết không phải như thế. Tên này giận thật rồi, sau khi nghe nàng nói đã bỏ thêm loại thuốc kia liền tức giận.
Chỉ cần là đàn ông bình thường thì sẽ chú ý vấn đề đó, Triệu Tôn sao thoát khỏi chứ?
Đương nhiên, “tương tự tổn” kia chỉ là lời nói dối của nàng thôi.
Trên đời này làm gì có loại thuốc nào tắm xong mà làm chuyện vợ chồng sẽ bị liệt cơ chứ? Như vậy thì ảo quá rồi. Theo lý mà nói, người thông minh như Triệu Tổn hẳn không nên tin điều này mới đúng, cũng không biết có phải hắn bị “cách chữa bệnh lớn lao” trước đó của nàng dọa hay không mà không hề hỏi xin thuốc giải, cũng không tìm nàng, hoàn toàn xem nàng như không khí.
Nàng biết rõ trong lòng, nhưng không nóng nảy.
Nếu hai người đã hứa hẹn ba năm thì nàng phải tuân thủ.
Ngày tháng hắn không tìm nàng, nàng vẫn sống rất tiêu dao tự tại.
Ban ngày đi tới Sở lương y xem sách chữa bệnh, tối trở về nhĩ phòng suy nghĩ chuyện bản thân, hoặc nói chuyện với Lý Mạc, thuận tiện ra ngoài đi dạo một chút, ngày tháng trôi qua cũng coi như bình đạm.