Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 12 :

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Hạ Sơ Thất vô cùng nghi ngờ có phải quốc khố của vương triều Đại Yến rỗng tuếch không, mà một tên



Vương gia cũng sắp không đủ cơm để ăn no rồi. Nếu không sao một Thân Vương cầm binh quyền



như hắn ta lại nghèo như vậy? Một lần quỵt tiền khám bệnh của nàng coi như ngoài ý muốn, tiền công lao động tám mươi lượng bạc lần này của nàng cũng muốn tham ô. Nếu không phải do hắn nghèo quá thì chỉ có thể chứng minh cái tên này vắt cố chày ra nước bẩm sinh, lương tâm bị chó tha rồi.



Đúng lúc này, Trịnh Nhị Bảo khom người vào buồng sưởi.



“Gia, cơm đã bày xong, dùng bữa trước đi ạ.”



Sự thật chứng minh, Triệu Tôn nghèo cái quỷ ấy!



Có cha là Hoàng đế nến dạ dày cũng hết sức cao giá. Dù là ở lì trong cái trạm dịch nhỏ xa xôi nhưng ai dám thiếu thức ăn của hắn? Trên bàn mẫu đơn bày đầy đồ ăn, canh cá bạc tươi mới, dạ dày dê nướng, tôm đỏ thẫm non mềm ngon miệng, bánh bí đỏ trong dai ngoài giòn, nhất là món gà quay nhìn vô cùng ngon miệng kia, làm cái bụng Hạ Sơ Thất càng kêu vang. Nàng nuốt nước bọt ừng ực, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, không dời mắt được.



Nhưng tên khốn kia lại hoàn toàn làm lơ nàng, được Trịnh Nhị Bảo ân cần phục vụ, bắt đầu ăn cơm. Hạ Sơ Thất nuốt nước miếng, không muốn ôm bụng đói ở đây nhìn người ta ăn sơn hào hải vị, nên chuẩn bị lui ra.



“Điện hạ...” Còn chưa nói xong, ánh mắt của Trịnh Nhị Bảo đã liếc qua, trong đó hiện rõ mấy chữ: Điện hạ đang ăn, không được nói. Quả nhiên hoạn quan chẳng có tên nào tốt! Hạ Sơ Thất ác độc nguyền rủa cậu ta kiếp sau cũng không có cái ấy ấy, sau đó xấu xa đổi giọng hô lên.



“Điện hạ, không thể ăn được!”



Triệu Tôn nghiêng đầu nhìn nàng.



Hạ Sơ Thất cúi đầu nói: “Điện hạ có điều không biết đấy thôi, tôm đỏ kỵ nhất là bí đỏ, ăn vào sẽ bị kiết lị, lại càng không thể ăn cùng thịt gà, nhẹ thì mụn nhọt mưng mủ, nặng thì cả người đau nhức thối rữa, nôn ra máu...” Ăn đi ăn đi! Xem ngươi có ăn được không!


“Này, chân ngươi dính dưới đất à, hay chờ ta giữ ngươi lại ăn cơm?” Thu hồi lại cảm xúc, Hạ Sơ Thất nở nụ cười, bịt tai lại. “Công công, ta nghe tên kia ồn ào quá, hắn khóc gì thế?” Trịnh Nhị Bảo bực bội, lúc này mới hiểu ra, “Ngươi nói tên đần trong trại ngựa kia sao?”



Hạ Sơ Thất khẽ gật đầu, “Hắn làm sao vậy?”



“À, chỉ trách tên đó mạng kém. Chủ tử nhà ta có một món đồ chơi hiếm, bị cô vợ của tên đần đó trộm đi. Nhưng cô vợ lại trốn đi mất, chỉ có Lan Đần đó mong chờ chạy đến cửa trạm dịch khóc lóc tìm người, bị thị vệ bắt về. Chủ tử nhà ta nói, nếu trưa mai vợ hắn không lấy đồ đổi người thì sẽ rút gân lột da hắn, moi hết nội tạng, bọc rơm ném xuống sông Thanh Lăng cho cá ăn...”



Trịnh Nhị Bảo nói thoải mái, nhưng Hạ Sơ Thất lại thấy lạnh thấu xương. Ra khỏi trạm dịch, không có xe ngựa, nàng và Cố A Kiều đành phải đi bộ về Hồi Xuân Cường. Trên đường đi, Hạ Sơ Thất buồn bực cúi đầu suy nghĩ. Cố A Kiều ở trong viện dịch quán rảnh rỗi quá, liên tục hỏi nàng chuyện của Tấn Vương điện hạ. Đôi mắt nàng ấy to tròn, sáng long lanh, rõ ràng là cô gái đang động lòng xuân. Hạ Sơ Thất không quá để tâm đến câu chuyện lắm, “Thích hắn ta rồi?” Khuôn mặt nhỏ xinh của Cố A Kiều ửng hồng, giọng nói mềm mại như bánh trôi:



“Người tuyệt vời như Điện hạ, có cô nương nào không thích chứ? Sở Thất, huynh đã từng gặp ai đẹp như hắn trong huyện Thanh Cương chúng ta chưa? Hơn nữa, người ta còn là một Vương gia, bề ngoài hoàn hảo, lại còn biết mang binh đánh giặc, khác hẳn những tên chỉ được cái mã, có thể ngắm nhưng không thể dùng. Huynh có biết, ngày đó hắn dẫn đại quân Kim Vệ, chỉ cưỡi ngựa đi thoáng qua trên đường lớn mà các cô nương chưa lấy chồng trong thành đã muốn điên lên rồi không?”



Điên rồi, thật đúng là điên rồi!



Tại Hạ Sơ Thất bị tấn công bởi những lời khen tên để tiện kia, khiến nàng bực bội trong lòng. “Hừ, đàn ông như hắn chắc chắn có rất nhiều thê thiếp ở nhà, đi theo hắn thì có gì hay?” Cố A Kiều xấu hổ đỏ mặt. “Nếu có thể được như mong ước, dù làm thị thiếp của hắn, muội cũng cam nguyện.”



Hạ Sơ Thất khinh bỉ trừng nàng ấy, không phản bác được. “Sở Thất, huynh có nghe người ta nói chưa? Huyện thái gia tìm nhiều cô nương như hoa như ngọc, mỗi ngày đều đưa vào trong trạm dịch, nhưng đều bị đưa về hết. Muội nghĩ, những cô nương kia không đẹp nên điện hạ mới không thích...”



“Vậy muội thì đẹp sao?” Sơ Thất tức giận. Cổ A Kiều xoắn bím tóc, như bị chạm vào nỗi đau, nặng nề thở dài: “Dù có đẹp thì sao? Nhân vật phong thái rồng phượng như điện hạ, đâu phải kiểu con gái nhà nghèo như muội có thể trèo nổi? Muội không dám



mong ước như thế, chỉ mơ mộng thôi. Sau này, muội vẫn phải theo ý cha, tìm một người đàn ông nào đó rồi gả đi.”



Nàng ấy tỏ ra buồn bã, nhưng tâm trí Hạ Sơ Thất đã bay xa vạn dặm. “A Kiều, đi nhanh chút, ta vừa nghĩ đến có việc gấp phải làm.”



rn