Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 124 : Kẻ thù gặp nhau, ngoài mặt vui sướng vô cùng (3)
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
“Đại đô đốc nói có lý. Có điều, ngài làm người bảo lãnh cho ta trước mặt Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, ngài có biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là2sau này tiểu tử ta có gặp phải chuyện gì thì Đại đô đốc ngài cũng sẽ bị liên lụy.”
“Đúng là như vậy...” Cổ tay thon dài trắng nõn nhấc lên, lúc Hạ Sơ Thất8cho rằng tay hắn ta sắp rơi lên người mình thì tay hắn lại lướt qua nàng, gỡ chiếc khăn treo trên cột xuống, thương tiếc lau đao Tú Xuân như đối đãi với người6yêu, “Vậy thì Sở tiểu lang phải phụ trách với bổn tọa mới được.”
“Cầu phụ trách?” Khóe môi Hạ Sơ Thất vểnh lên, trong ánh mắt chứa đầy ý cười, “Đại đô đốc đã có3ý đó, tiểu tử dám không tuân theo sao? Chờ ta hồi phủ bấm với Tấn Vương điện hạ, tìm một ngày tốt nạp ngươi vào phủ làm thiếp cho ta. Đại đô đốc có5ngại ở dưới Tấn Vương không?”
“Làm thiếp?”
Đông Phương Thanh Huyền ngẩn ra, lập tức nở nụ cười còn xinh đẹp hơn cả hoa đầu cành trên núi vào mùa xuân, từng ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng miết đao Tú Xuân.
“Khẩu vị của Sở tiểu lang thật lớn, có hai người là bổn tọa và điện hạ, ngươi chịu nổi sao?” “Tiểu tử không có bản lĩnh khác, chỉ có lòng tham là lớn.”
Hạ Sơ Thất cười nhạt, ứng đổi như thường. Không chỉ không có nửa chút ngượng ngùng của cô nương mà còn bày về phong lưu tao nhã. Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, sinh ra chút nghi ngờ.
“Ngươi không hề giống Thất tiểu thư của phủ Ngụy quốc công.” “Đương nhiên, ta chỉ là ta.”
“Nàng ta là một đứa ngu ngốc, còn ngươi.” Hơi dừng lại, Đông Phương Thanh Huyền cười, “Là một tên lưu manh.” Hạ Sơ Thất che miệng ho khan, cười đến híp cả mắt, “Thật ra, cuộc sống chính là lưu manh, cả ngày đùa giỡn với con người. Chỉ có người lưu manh hơn nó thì mới có thể sống vui sướng. Hơn nữa, một người xinh đẹp ở ngay trước mắt mà không có cảm giác, ngay cả đùa giỡn lưu manh cũng không làm, vậy không phải là nghẹn chết à?” “Là một cô nương, lời không nên nói thì đừng nói...” “Ai nói ta là cô nương?” Hạ Sơ Thất âm trầm híp mắt hỏi.
Đông Phương Thanh Huyền tiếp tục lau đao, lưỡi đao sắc bén, hòa với yêu khí trên người hắn ta, khiến cả người hắn ta có thêm hơi thở lạnh lẽo âm u. Hắn ta liếc Hạ Sơ Thất, khóe môi nở nụ cười rồi nhích lại gần nàng, đặt khăn qua một bên, cúi đầu bên tai nàng, nhẹ nhàng cười hỏi bằng giọng nói mềm như nước: “Không thừa nhận? Có cần bổn tọa nghiệm chứng thân phận tại chỗ không?”
Trong đầu nàng ẩm” một tiếng.
Lúc hai người còn đang đánh đổ nhau thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Cơ thể Đông Phương Thanh Huyền hơi nghiêng, “Như Phong, có chuyện gì?” Phía ngoài cửa xe, Như Phong nhỏ giọng nói: “Thưa Đại đô đốc, phía trước là xe ngựa của Tấn Vương điện hạ.” Đông Phương Thanh Huyền nhìn thoáng qua Hạ Sơ Thất, lạnh nhạt nói: “Tránh đi!”
“Vâng!”
Như Phong cung kính đáp lại, xe ngựa nhanh chóng lui đến ven đường.
Trong lòng Hạ Sơ Thất bất an, ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh, còn Đông Phương Thanh Huyền thì vẫn xinh đẹp như hoa. “Ngươi đoán thử xem, có phải hắn tới đón ngươi không?” “Không phải.” “Vì sao khẳng định như thế?”
“Ta đánh nhau với hắn, hắn còn đang giận dỗi ta đây này.”
Hạ Sơ Thất vừa nói vừa cười, dáng vẻ vô cùng tự tại. Câu nói “đánh nhau với Tần Vương điện hạ” giống như đang nói về hai vợ chồng cãi nhau, không hề có chút lòng kính sợ nào với điện hạ. Đông Phương Thanh Huyền trầm ngâm, khẽ cười.
“E rằng lần này Sở tiểu lang đã đoán sai rồi.”
Quả nhiên, Đông Phương Thanh Huyền vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc. “Đại đô đốc mạnh khỏe! Xin hỏi Sở y quan có ở trong xe ngựa không?” Giọng nói không chút tình cảm đó là giọng nói của Trần Cảnh, thị vệ trưởng của Triệu Tôn.
Trên thực tế, Trần Cảnh biết rõ y vừa hỏi lời thừa, bởi vì, nhìn thấy Lý Mạc ngồi ngoài xe ngựa, sao lại không biết Sở Thất đang ở trong xe ngựa của Đông Phương Thanh Huyền chứ? Có điều, mặt ngoài vẫn nên hỏi một câu, đó là sự tôn trọng đối với Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Đông Phương Thanh Huyền.
Đông Phương Thanh Huyền không đáp, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Hạ Sơ Thất. “Xuống đi, bổn tọa đưa người tới đây thôi.”