Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 136 : Nụ cười giấu đao, trong đạo là máu (1)

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Không cho người ta mặt mũi như thế, ngoại trừ Triệu Tôn thì còn có ai? Hình như hắn không vui, đôi mắt lạnh lẽo hơi nheo lại, sải bước dài tới, khí thể từ trên cao nhìn xuống, mang theo cơn gió lạnh buốt, ánh mắt đảo qua trong phòng làm nhiệt độ hạ thấp xuống.



“Cháu thỉnh2an Thập Cửu thúc.”



Triệu Miền Trạch mỉm cười, kéo Hạ Vấn Thu hành lễ con cháu.



“Miễn!”



Thời đại này già trẻ có thứ tự, chú trọng lễ tiết, Triệu Tôn làm bậc cha chú, không cần cung kính trước mặt Triệu Miên Trạch. Hắn tùy ý khoát tay, nhìn thẳng Hạ Sơ Thất. Ngay trước Triệu Miên Trạch và8Hạ Vấn Thu, hắn nắm hờ eo nàng kéo tới chỗ hai cái ghế chủ vị, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Triệu Miền Trạch. “Hắn làm y quan để thuận tiện cho hai ta, không hề có nguyên nhân khác nữa.”



Người có thể dõng dạc nói ra vì “nam sắc” mà lấy việc công làm việc6tư thì cũng chỉ có mình Triệu Tôn.



Hạ Sơ Thật khóc không ra nước mắt.



Sự xuất hiện của hắn làm rối loạn kế hoạch của nàng, khiến nàng hao tổn tinh thần. Càng hao tổn tinh thần hơn là nàng đang ngồi trên cái ghế chỉ có Tần Vương phi tương lai mới có tư cách ngồi. Nhìn3vẻ mặt thay đổi của người trong phòng có thể đoán được một hai... Thôi xong, trong mắt bọn họ, chắc chắn là Triệu Tôn điên rồi.



Bầu không khí trong phòng khách rất thấp. Triệu Tôn giơ tay vỗ vai Hạ Sơ Thất.



“Nhìn chằm chằm gia làm gì? Nhớ gia rồi à?”



Nhớ cái rắm!



Hạ Sơ Thất rất muốn5lườm hắn một cái.



Đáng tiếc, “con hàng” Triệu Miên Trạch vẫn còn ở trước mặt. Hơn nữa, lúc nãy hai người bọn họ cho nàng ăn nhiều “bóng đèn rác rưởi” như vậy, khiến nàng đau đớn, cảm thấy không đáng giá thay Hạ Sở, nên phải trả trở về mới phải. Vì vậy, nàng không chỉ không phải phản bác lời nói của Triệu Tôn, mà còn hơi ngượng ngùng cúi đầu.
“Đạo của thầy thuốc ở chỗ hết lòng, trên đời làm gì có chuyện bảo đảm trị hết bệnh?”



Vốn tưởng rằng tăng lên hai trăm lượng thì Triệu Tôn sẽ đồng ý, không ngờ hắn lại nhắm mắt, không nhìn khẩu hình môi của nàng nữa, lạnh lùng từ chối: “Gia nói không được là không được!” Hạ Sơ Thất uất ức, “Gia...”



“Ngồi xuống ghế”



“Gia...” “Gọi cha cũng vô dụng!”



Con bà nó! Hạ Sơ Thất thật sự muốn bóp chết Triệu Tôn. Còn có người ngoài ở đây, đương nhiên nàng không dám làm càn. Suy nghĩ một chút, chỉ phải cắn răng đứng dậy kể miệng sát lỗ tai hắn, nhanh chóng nói: “Ta bảo đảm, chỉ cần từ Đông cung trở về, ta liền... liền hầu hạ cho chàng thoải mái... hầu hạ cái đó, cái mà chàng muốn, được không?”



Triệu Tôn lập tức đối mặt với nàng, khóe môi như có nụ cười. Nhưng nhìn kĩ lại thì không thấy nụ cười nào, chỉ có sự cân nhắc, còn mang theo giọng điệu “khó khăn” và tiếng than nặng nề.



“Nếu ngươi đã kiên trì thì đi khám một lần cũng được.” Hô hấp Hạ Sơ Thất chậm lại, hàm răng ngứa muốn cắn. Mẹ nó! Không cho đủ lợi ích thì không đồng ý, còn nói nhiều như vậy! “Vâng, cảm ơn gia.” Hai người âm thầm nói chuyện ở bên này thì mấy người bên kia sớm đã ngây ra, chỉ có một mình Triệu Miên Trạch vẫn tao nhã như trước. Hắn nở nụ cười, sóng mắt như nước đảo qua bọn họ, “Sở y quan hiểu rõ nghĩa lớn như vậy, Miền Trạch tại đây cảm ơn trước.”



Qua thời gian khoảng một chén trà, Triệu Miên Trạch dẫn Hạ Vấn Thu đi.



Bên ngoài gió lạnh, Triệu Miên Trạch cẩm áo choàng màu lam nhạt khoác lên vai Hạ Vấn Thu, cột chắc dây cho nàng ta, rồi mới quay đầu nhìn thoáng qua con đường sau lưng, đi ra cửa chính phủ Tấn Vương.



Lúc đi ngang điện Thừa Vận, Nguyệt Dục đứng ở khúc quanh, tay áo bay bay.



“Trưởng Tôn điện hạ, nô tỳ có lời...” Triệu Miên Trạch cho người hai bên lui lại, nháy mắt với đám thị vệ, đi về phía Nguyệt Dục.



“Ngươi suy nghĩ rõ rồi?” Nguyệt Dục gật đầu, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp hơi uể oải. “Trưởng Tôn điện hạ nói đúng, bản tính con người chỉ biết lợi cho mình, nô tỳ cũng không ngoại lệ.” Triệu Miền Trạch cười khẽ, như là đã sớm nhận ra, nhưng vẻ mặt vẫn là vẻ hòa nhã hiền hậu.