Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 138 : Nụ cười giấu đao, trong đạo là máu (3)
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
Viên Hình biết Lý Mạc là nữ, nhưng không biết Hạ Sơ Thất cũng là nữ. Ánh mắt của hắn ta đảo qua lại giữa hai người nhiều lần, sau đó hào sảng dặn dò: “Nhị Hổ Tử, còn không dâng trà cho khách quý?”
Dẫn bọn họ vào cửa là Nhị Hổ Tử, cậu ta cười hì hì rót hai cốc trà mang lên. Hạ Sơ Thất cười cảm ơn, nhấp một hộp trà. Không biết có phải ở trong phủ Tấn Vương bị Triệu Tổn nuôi ra cái miệng kén2ăn rồi không, mà một người thường không hiểu trà như nàng cũng không khỏi không cảm thán trà trong Vương phủ vẫn tốt hơn.
Buông ly trà, Hạ Sơ Thất hỏi thăm vết thương của Viện Hình, sau đó bắt mạch cho hắn ta, thấy không có vấn đề lớn gồmới dặn dò vài câu, rồi chuyển sang chủ đề chính mà nàng quan tâm.
“Viên đại ca, người gọi chúng ta tới là vì có tin tức của Lan Đẩn nhà ta sao?” Viên Hình là một người đàn ông khí8phách, vừa nghe Hạ Sơ Thất hỏi liền gật đầu. “Đúng vậy, có tin tức.” Hạ Sơ Thất vui vẻ, “Hắn ở đâu vậy?”
Nàng hỏi quá nhanh, Viện Hình sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Ta vừa biết tin tức vào hôm qua. Trước đó vài ngày, nhóm huynh đệ của ta và người của Diêm Bang họp bàn làm một vụ muối lậu. Ở bến đò Di Lăng, bọn họ nói thấy một đứa ngốc nhảy từ trên thuyền xuống, sau đó được người ta vớt lên. Lúc đó,6trên thuyền la hét ầm ĩ, đám huynh đệ của ta chỉ nhìn náo nhiệt chứ không dám tới gần, bởi vì đó là thuyền quan.”
“Sau đó thì sao? Viên đại ca, có xác nhận được không?”
“Ta không chắc có phải là Lan Đần trong lời người nói hay không. Hôm nay, trời vừa sáng, ta liền gọi huynh đệ đó tới, nghe y miêu tả lại ngoại hình người đó thì đúng là giống mấy phần với miêu tả của các ngươi. Nhưng người huynh đệ của ta nói, đó3là thuyền quan, người trên thuyền đều là nhân vật lớn không chọc nổi.”
Vừa trở lại phủ Tấn Vương thì lại có một tin tức tốt tới... Đông cung đón Hạ Sơ Thất đi khám bệnh.
Hôm nay là mùng sáu tháng Giêng năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, các phủ bộ làm việc lại bình thường. Công việc của Triệu Tôn cũng lu bù lên, sáng sớm đã đi, nàng không cần xin nghỉ với hắn. Hơn nữa, đương kim lão Hoàng để là một người chăm chỉ tới mức khiến quan lại thầm hận, ngày nghỉ ít, ngoại trừ lâm triều, còn có ngọ triều và vãn triều, đủ thứ chuyện trộn lẫn, không chịu chia việc cho người. Những năm trước đây bãi công Trung thư hành tỉnh, phế Thừa tướng, chỉ bố trí Lục bộ mà không khiến ông ta mệt chết, điều này cũng đủ để ghi danh thiên cổ rồi.
Hạ Sơ Thất xách hòm thuốc, dẫn theo Lý Mạc, ngồi lên xe ngựa Đông cung đến đón. Phủ Thái tử ở trong hoàng cung. So với đám Hoàng tử thì Thái tử gia được coi như một giai cấp đặc quyền. Hoàng tử phải dọn ra ngoài khi trưởng thành, Thái tử gia thì có thể tiếp tục ở trong hoàng cung. Xe ngựa từ Đông Hoa Môn đi vào, có ngự lâm quân kiểm tra lệnh bài vào cung. Qua Đồng Hoa Môn, phía bên phải là điện Văn Hoa, cũng chính là nơi làm việc của Thái tử gia Triệu Chá. Nhìn tường đỏ ngói xanh, tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch. Bầu trời u ám, cung điện xa vời vợi, phảng phất nhìn không thấy điểm cuối. Mỗi khi đi một bước, nàng lại cảm thấy “án kiện Ngụy quốc công” như có một bước phát triển. “Sởy quan, mời đi bên này.” Đạp ghế xuống ngựa, tiểu thái giám An Tử cúi người đi trước dẫn đường.
So với phủ Tấn Vương thì Đông cung canh phòng càng nghiêm ngặt hơn, ở đâu cũng thấy được ngự lâm quân mặc áo giáp cầm đao tuần tra. Trong từng đợt tiếng bước chân, những bí ẩn không giải được trong lòng Hạ Sơ Thất làm cho đầu óc của nàng phấn khởi, cũng vô cùng tỉnh táo. Nàng xách hòm thuốc, cố gắng đi thật phóng khoáng, không dám để cho bất cứ ai phát hiện được cảm xúc trong lòng nàng. Cảm xúc thuộc về Hạ Sở, theo bước nàng vào Đông cung, đang liên tục dâng trào và lên men.
Đây là nơi Hạ Sở muốn gả vào. Đau lòng của nàng, uất ức của nàng, dãy tường đỏ nàng từng mong ngóng đều khắc sâu vào kí ức. Mỗi một bước đi cũng giống như đạp lên một điểm khổ sở. Hình như có một thiếu nữ ngốc nghếch đang đứng trên núi Thương Sơn, nhìn tường đỏ Đông cung kéo dài không thấy cuối, sau đó, nàng ta như bươm bướm nhảy xuống... “Đừng nôn nóng!” Hạ Sơ Thất thẩm an ủi nỗi lòng khó dằn của Hạ Sở.
Nàng biết, mỗi một bước đi bây giờ của nàng đều rất nguy hiểm. Có điều, một ngày nào đó, nàng muốn làm cho người nơi này, làm cho kẻ phụ lòng, kẻ xấu giở trò bị vạch trần mặt nạ dối trá vô sỉ, lộ ra sự xấu xí bên trong.
“Sở y quan hãy ngồi chờ một lát, chờ Hoàng công công triệu kiến.”