Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 147 : Nụ cười giấu đao, trong đao là máu (12)
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng cười đáp, “Chim chóc...” Đương nhiên, Hạ Sơ Thất nói thích chim chóc là giả.
Vì sao nàng nói như vậy thì nguyên nhân rất đơn giản. Mấy ngày nay, Lý Mạc dò ra việc Hạ Vấn Thu thích nuôi chim, mà Triệu Miền Trạch lại rất chiều nàng ta nên xây riêng một nhà chim trong viện Hồi Phong ở Đông cung. Lúc trước Lý Mạc lén vào viện Hội Phong cũng không thấy con vẹt xanh mỏ đó trong đó. Vì vậy Hạ Sơ Thất đoán, đến tám phần là được Hạ Vân Thu nuôi trong phòng.
Nàng không thể trực tiếp nói muốn con vẹt mỏ đỏ được nên chỉ đành thăm dò một chút.
Ai ngờ Triệu Miên Trạch không do dự tự mình dẫn nàng đến viện Hồi Phong xem nhà chim, nói là2tùy chọn. Bên này hai người khách khi mang theo một đám tùy tùng về viện Hồi Phong, bên kia một tiểu nha đầu hoảng hốt quay về sương phòng viện Hồi Phong, đẩy cửa ra, nói mấy câu vào tai Hạ Vấn Thu. Hạ Vấn Thu tái mặt ngồi phịch xuống ghế tử đằng dưới cửa sổ sương phòng.
“Điện hạ nói gì với hắn?”
“Trắc phu nhân, nô tỳ không dám đứng quá gần. Hình như điện hạ nói, hắn có thể tùy chọn chim trong nhà chim.” “Chàng nói thế thực sao?” Hạ Vấn Thu ngẩng mặt lên, khuôn mặt lại càng tái nhợt. “Đúng thế, trắc phu nhân, điện hạ tự mình dẫn hắn đi về phía này.”
Hôm nay Hạ Vân Thu mặc một bộ xanh nhạt, trên đầu búi kiểu lăng hư kể, khuôn8mặt và dáng dấp vẫn đẹp như cũ, nhưng dù trang điểm rồi thì vẫn thấy vẻ nhợt nhạt, rõ ràng mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt. Nàng ta vặn khăn tay suy nghĩ một lát, rồi vẫy tay với nha hoàn đó.
“Lộng Cầm, giữ cửa đi.” “Vâng, trắc phu nhân”
Lộng Cầm đóng cửa rời đi, Hạ Vấn Thu càng vặn chặt khăn hơn, “Phụ thân, nhất định Sở Thất chính là Hạ Sở. Nàng ta thay đổi thân phận, thay đổi cá tính để lừa gạt mọi người. Con thấy lần này nàng ta trở về là vì muốn câu dẫn Miến Trạch. Giờ đây nói nàng ta theo Thập Cửu thúc nhưng con không tin, trước đây nàng ta thích Miền Trạch như thế, sao có thể nói quên là quên?”
Trước mặt nàng ta6là một người đàn ông trung tuổi. Người nọ mặc chiếc áo gấm cổ tròn, trong tay trái cầm hai quả hạch đào lăn tay, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay, nếp nhăn giữa hai chân mày rất sâu, đôi mắt liếc về phía hành lang gấp khúc ngoài cửa sổ, vẻ mặt âm trầm. Gã không phải ai khác mà chính là cha ruột của Hạ Vấn Thu, Ngụy quốc công đương thời, Hạ Đình Đức.
“Thu Nhi, chớ vội, phải để ta xem kĩ đã rồi nói sau.”
Hạ Vấn Thu gật đầu.
Hôm nay trời trong nắng đẹp. Trong sương phòng yên tĩnh không chút tiếng động. Không bao lâu sau, bên ngoài hành lang gấp khúc có một nhóm người từ từ đi tới.
Đi phía trước chính là Triệu Miên Trạch và Sở Thất.3Hai người nói chuyện với nhau, không biết đang nói gì mà vẻ mặt Triệu Miền trạch rất vui vẻ, Sở Thất cũng cười tươi như hồ ly, mỗi câu nói đều nhìn qua Triệu Miền Trạch, hắn cũng quay về phía nàng cười. Nhìn qua thì hai người giống như bạn bè lâu năm, trò chuyện rất ăn ý. Hơn nữa, mỗi lần đi tới chỗ queo hành lang, Triệu Miên Trạch nhất định sẽ dừng bước chờ Sở Thất đi trước rồi mới theo sau. Trong lòng Hạ Vấn Thu biết đó là lễ tiết của Triệu Miên Trạch với người khác, không phải vì người kia là Sở Thất. Những đồ vật giành được rồi sẽ cảm thấy không được chân thật, trong lòng nàng ta không lúc nào không bị nước lạnh dội5vào, chỉ cần Hạ Sở còn sống, nàng ta đều không sống được yên ổn.
“Phụ thân, người nhìn kĩ chưa?” Giọng nói nàng ta run lên. Hạ Đình Đức không quay đầu lại, cũng không trả lời, mà yên lặng hồi lâu. “Phụ thân, rốt cuộc có phải nàng ta hay không?” Hạ Vấn Thu không kiên nhẫn, lại hỏi thêm. “Không giống.” Hạ Đình Đức cau mày, lắc đầu.
Có phụ thân cam đoan, nghi vấn trong lòng Hạ Vấn Thu mới thả xuống. Nhưng sau đó, Hạ Đình Đức lại “ồ” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Nhìn qua thì không giống lắm, nhưng nhìn kĩ lại có vẻ giống. Không, là rất giống...”
“Phụ thân!” Hạ Vấn Thu nói, “Rốt cuộc giống hay không giống?” “Giống!” Hạ Vấn Thu cụt hứng ngồi xuống, nhíu mày, như bị ai nướng trên lửa vậy, sắc mặt suy yếu tái nhợt, đuôi mày mí mắt đều là oán hận và căm giận, “Mặc cho nàng ta giống hay không, phụ thân, người này không đơn giản, nàng ta đến Đông cung là có mục đích. Lúc trước nàng ta dặn Miền Trạch không thể cùng phòng với con, vậy mà Miền Trạch không chạm vào con thật. Người nói xem, đàn ông có thể chịu được không? Giờ đây, mỗi ngày nàng ta đều đến Đông cung, còn luôn chọn lúc Miên Trạch hạ triều, chắc chắn đang tìm cơ hội câu dẫn chàng.” Hạ Đình Đức quay đầu lại, “Có chuyện như thế, sao con không nói sớm?” Hạ Vân Thu đỏ mắt, cắn môi, ánh mắt thê lương.
“Phụ thân, chuyện này sao Thu Nhi có thể nói ra được? Con vốn nghĩ y thuật của nàng ta rất khá, có thể giúp con có một đứa trẻ khỏe mạnh, nhưng giờ đây, bệnh của Thái tử gia ngày một tốt hơn, trên dưới Đông cung đều tin nàng nhiều hơn, người xem Miền Trạch cũng cười cười nói nói...” Nói đến đây, nàng ta không nói được nữa, nức nở vài tiếng mới nín khóc, khuôn mặt đầy đau khổ, “Phụ thân, trong lòng con thấy không chắc chắn.”
Gian phòng an tỉnh trong chốc lát, Hạ Đình Đức lạnh lùng nhìn ra sân.
“Thu Nhi, sự băn khoăn của con là đúng. Con không có con thì không đứng vững ở Đông cung được. Đặc biệt là người này còn rất giống Tiểu Thất, nàng ta luôn là một cái họa lớn. Trái tim đàn ông không đáng tin cậy, dù hôm nay Trưởng tốn điện hạ tốt với con thì con cũng cần để ý nhiều.” Dừng một chút, gã nhìn Hạ Vấn Thu, “Còn nữa, bệnh của Thái tử gia...” Hạ Vân Thu run rẩy, “Làm sao?” “Cũng không thể tốt được.”
Hạ Vân Thu run tay một cái, thấp giọng nói: “Thu Nhi hiểu rõ ý của phụ thân. Nếu như Sở Thất chữa cho Thái tử gia khỏe lên thật, y lại còn đang có thời có thể thì bao giờ mới đến lượt Miền Trạch? Để vương thường đa tâm, sau này có biến cố hay không cũng chưa biết chừng.”
Thấy nàng ta hiểu ý, Hạ Đình Đức không nói nhiều, hai quả hạch đào trong tay chuyển nhanh hơn.
“Sở Thất này, không giữ được.”
Hạ Sơ Thất vốn nói chuyện với Triệu Miên Trạch cho có lệ, nhưng không ngờ lại nói chuyện rất ăn ý. Từ nhỏ Triệu Miên Trạch được nuôi trong thâm cung, tính tình hiền hòa, thái độ tao nhã, không nói tới chính trị, không nói những câu chuyện không được tự nhiên thì hắn cũng chỉ là một chàng trai vừa mới hai mươi tuổi.
Khuôn mặt hắn mang ý cười, nói chuyện khi còn bé thấy Thập Cửu thúc múa kiểm oai phong thì rất hâm mộ, nói rằng ghen tỵ với Thập Cửu thúc có thể đi khắp non sông đất nước, nhìn thấy phong cảnh khắp thiên hạ; sau lại nói các điển cố, dân chúng rất phong phủ; Xong lúc lại nói về thi ca, âm nhạc, đúng là rất thú vị.
Đương nhiên, những điều hắn nói Hạ Sơ Thất không hiểu nhiều. Nhưng nàng có thói quen gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chuyện gì cũng có thể theo được, khiến Triệu Miên Trạch rất hào hứng. Nàng càng ra vẻ thỉnh giáo khiêm tốn thì Triệu Miên Trạch càng thích. Triệu Miên Trạch càng vui vẻ thì nụ cười của nàng càng xán lạn.
“Trưởng tốn điện hạ tri thức uyên bác, tại hạ thu được lợi không nhỏ.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, Triệu Miền Trạch đột nhiên hỏi: “Sở y quan dường như luôn rất yêu đời? Mỗi lần thấy người thì đều đang cười.” “Đúng rồi, người sống không cười mà cả ngày đau khổ làm gì, chọc quỷ à?”
“Nhưng người sống sẽ gặp chuyện phiền lòng, sao có thể vui vẻ được?” Hạ Sơ Thất khẽ cười một tiếng, nghiêng mặt sang bên, khoanh tay đắc ý nhìn hắn, đôi mắt đen lúng liếng xoay tròn mấy vòng, đột nhiên huých khuỷu tay vào ngực hắn, tựa như anh em, cười ha ha một tiếng. “Bởi vì ta không có gì để mất, nên sẽ không buồn.” Nhà chim còn rộng hơn những gì Hạ Sơ Thất nghĩ, xung quanh là cột gỗ chống bên ngoài, bên trên phủ một lớp lụa mỏng trắng trong, phiêu phiếu trong gió. Bốn phía nhà chim trồng cây ăn quả, đang là mùa tuyết bay tán loạn nhưng chúng vẫn xanh um tươi tốt, dường như không hề biết đến sự lạnh lẽo của mùa đông, vừa tới gần đã nghe thấy tiếng chim chóc ríu rít, quả nhiên là một nơi tốt để nuôi chim.
“Nhà chim này sao hả? Sở y quan.”
Nhìn nhà chim, Triệu Miên Trạch như đang nhìn vương quốc của hắn, giọng nói có sự đắc ý nho nhỏ.